Ngoại truyện 3
Tên Khương An.
Gần bệ/nh Alzheimer.
Trên thực tế, gì bất ngờ lắm, ấy đã rồi
Mười đã trôi qua kể từ qu/a đ/ời, đã ngoài tám tuổi.
Bố luôn hiền lành, qua chưa bao giờ khí chất bố.
Nhưng giờ căn bệ/nh đã thay đổi.
Ông ấy luôn Ngưng.
Tôi biết, tôi.
Thực đã đã mười năm, ký ức bà rất mơ hồ.
Nhưng rõ coi như tôi. Ông ấy đã kể cho còn trẻ.
Vẻ trẻ trung càng sống động trước mắt tôi.
Cho cái lạ.
Lương Viễn An.
Cái hay đấy, nhưng chưa bao giờ nó.
Cũng chính mới nhận rằng gắn ch/ặt chẽ nhau.
Trong ký ức luôn rất dịu dàng nhưng đôi lại hơi lạ.
Đôi bà ấy cứ thất thất thần cứ ôm tôi.
Duyệt, Duyệt, Duyệt.
Nhưng gì lắm, anh do đặt, còn do đặt.
Chắc bà ấy lắm.
Nhưng kỳ sau lại, lại dặn đừng gì bố.
Tôi hiểu, nhưng đây mật nhỏ giữa chúng tôi.
Khi lớn lên, hiếm giây phút thân mật như vậy mẹ.
Mỗi lần nhà, luôn món sườn xào chua ngọt cho tôi.
Cô ấy sẽ "Duyệt An, lại đã món sườn xào chua ngọt mà con nhất này."
Cũng chẳng gì, đã câu vô số lần kể từ còn nhỏ.
Nhưng kì hề ăn sườn xào chua ngọt.
Tôi biết thế mà lại rằng ăn món đó.
Mối qu/an h/ệ rất tốt, rất mẹ.
Có thể chịu đựng được tính khí đôi ngây thơ kỳ bà.
Trong mắt ngoài, cặp đôi hoàn hảo.
Tôi anh trai luôn như vậy.
Nhưng giờ lời đã đảo lộn hoàn sự hiểu biết mẹ.
Chỉ mới nhận rất sôi vô tư còn trẻ, tại lại trở thành hình ảnh kì trong trí tôi.
Hóa bà câu khó quên như vậy.
Duyệt An, Viễn An.
Khi bà không?
Nhưng bận tâm.
Bố bận tâm, vậy bận tâm gì?
Tôi rằng quá đáng thương.
Mẹ, đó.
Dường như thế luôn rất nhiều sai lầm.
Nếu như chọn tìm ngay thì anh em đã đời.
Sau mất, cũng sẽ ch*t mình.
Nếu dự đám cưới, đã vượt qua á/c mộng từ lâu, trước anh trai đời, bà đã ốm đ/au tận năm.
Nhưng gì còn lại trong cuộc đời sẽ khô héo tiêu ở nơi mà được đời tới.
Nếu ngăn cản gặp đó, lẽ sẽ coi cuộc gặp gỡ như giấc mơ, thời gian sẽ chữa lành đ/au.
Không, đúng. Thời gian kỳ diệu thế, không?
Mẹ bảy tuổi, ba rồi vẫn chưa lành đ/au.
Khi rời đi, bà ấy mang theo đạc ta.
Bà đã cuộc đời bà cho cái ch*t vĩnh viễn cho ấy.
Nhưng rất mẹ, duy nhất sau mắc bệ/nh Alzheimer chính Ngưng ông.
Khi mất, liệu đón như không?
Tôi biết.
Tôi thể than thở lần nữa rằng, bất hạnh đời bao giờ điểm kết thúc, đều thường.
(Hoàn văn)