2.
Chúng ngồi trong phòng chiếc TV khổng lồ đang video từ camera giám sát.
Người “Cô xem camera đi, để nói vu oan.”
Vậy phải mở to nhìn nhót cổng biệt thự, đứng cánh cổng đồng chạm khắc hoa văn tinh xảo, đi/ên cuồ/ng vào Cường.
Nó càng càng càng càng vui, chí làm chậm động tác, “phì!”, thẳng vào Cường.
Hoa trúng đạn liên tục, sủa inh ỏi, nhưng ngốc nghếch mức biết lùi lại.
Tôi căng óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ vào buổi trưa tháng trước, ngoài ăn trưa đóng kỹ cửa.
Lưu đã lẻn ngoài.
Tối tích, vàng chạy đi tìm, đang tung tăng quay về.
Lúc đó nhẹ nghĩ bụng dù sao cũng biết đường nhà.
Không ngờ, cái đồ khốn này lại đi làm chuyện x/ấu xa như thế!
Video tiếp mỗi lần người ngồi trên ghế sofa lại lạnh lùng đếm: “Một hai phát…”
Mỗi lần anh đếm, tim lại run lên, sợ khi đếm xong, anh bảo: “Mỗi nghìn tệ.”
Đếm thứ cuối cùng cũng cách bọt.
Thế hai đứa bắt vào nhau.
Chúng đứng phun, ngồi phun, khi nằm xuống phun.
“Phì!”
…
Video kết thúc, người tắt TV, đen như mực nhìn tôi.
Tôi cười ngượng ngùng, khen của anh ta: “Ôi trời, nhà anh thông minh thật, chỉ trong chốc lát đã tinh túy!”
Người nói gì, ném điều khiển bàn trà: cộng 56 22 do tấn công đơn phương. Nói đi, bồi thế nào?”
Tôi tiếp thận trọng “Hay anh số đi?”
Anh hừ lạnh: “Tôi cần tiền của làm gì?”
“Vậy anh muốn sao?”
Anh suy nghĩ chậm rãi “Từ khi cái nào để nữa. Giờ xuân, ngày nằm nhà kêu ư khó chịu. Cô phải chịu nhiệm…”
Tôi lập tức dựng ghế: “Anh có gì? cái nào để phải chịu kiểu gì? đang xúc đấy à?”
Anh ngớ người, lập tức hiểu tôi, ửng đỏ: “Không phải đó!”
“Vậy anh có gì?”
“Tôi chỉ muốn nói, phải giúp tật của Và dạo này nó... nhu cầu thể chất thỏa mãn, ngày xuống. Nhưng bận quá, có đi dạo, ngoài việc tật phải giúp chó.”
Ồ, vậy.
Tôi nghĩ thấy yêu cầu này cũng hợp lý, bèn đồng ngay.
Chúng thỏa thuận mỗi sáng và chiều chịu đi dạo, buổi tối tổ chức lớp nhỏ cho nó, chủ bừa bãi thèm để ý”.
Trước khi đi, Cường, “Anh Cường, mai lại nhé.” nói mà bị vào tôi, nhưng của đã nhanh hơn, vào mõm nó.
Chậc…cảnh này quả thật gh/ê, khiến lại thấy áy anh thêm vài phần.
Đi đoạn xa, nhớ mình chưa tên anh ta, lẽ cứ gọi chủ nhà A55 mãi?
Thế quay lại. đang ngồi xổm trong vườn, dùng lau cho Cường, vừa lau vừa than phiền: giỏi thật đấy, thua lạc đà bướu.”
Hoa lên, vào anh ta.
...
Chậc.
Tôi cửa, gọi qua rào: “Chủ nhà A55, anh tên gì thế?”
Nghe tiếng tôi, anh thèm đầu, bực bội đáp: “Trì Dương.”
Tôi vàng “Vâng, tên Giang Hàn, anh cứ gọi thẳng tên cũng được.”
Nghe vậy anh lên: “Cô phải à?”
Tôi ngơ ngác: “Ai bảo Lưu?”
Anh chỉ vào Quyên: “Thế sao Lưu?”
Tôi nhiên đáp: “Ồ, theo bố nó.”
Trì Dương: …
Tôi chào tạm biệt rời đi, đi vài bước lại quay lại, chỉ vào mà “Còn nữa, phải cổ dài, lạc đà bướu.”