Sau bày xong trận pháp, dùng sợi dây buộc lục thắt cổ tay ba người chúng vậy dẫu việc gì bất trắc xảy ra, lập tức cảm ứng được.
Nào ngờ, khắc vừa nhắm mắt chìm giấc ngủ, liền lực mạnh kéo huyễn cảnh. Cả thân rơi nhanh lao xuống vực, sắc xung quanh lại giống hệt ngôi cổ miếu nãy, chỉ điều trước mặt xuất hiện tiểu vận sam vàng, đang đưa lưng về phía ta.
Ta muốn bước tới rõ dung mạo đứa trẻ ấy, song mỗi lần vừa sắp tới gần, lại kéo ngược về chỗ cũ, đi lại thêm nửa bước.
Dẫu được huyễn cảnh, nhưng làm vậy sẽ tổn thương đến tiểu kia. Nếu vốn á/c ý, há lại động trận?
Đã hỏi.
Ta bèn khoanh chân ngồi xuống đất, nhắm mắt nhập định, lặng lẽ hành vận suốt nửa canh giờ.
Tiểu nọ thấy nhúc nhích, tưởng đã trúng pháp, bèn người lại định quan sát. Ai ngờ vừa mình, liền bắt gặp chính diện.
Cái ấy khiến gi/ật hãi.
Nào phải tiểu mặc áo vàng chi, rõ ràng con chồn tinh, tiêu tử.
Miệng nhọn râu dài, chỉ vóc nhỏ nhắn nên mới tưởng tiểu hài tử.
Dân gian gọi tiêu tử Hoàng Đại loài này oán trả oán, nhưng chuyện tr/ộm gà bắt chó thì làm ít.
Nó thấy sắc mặt biến tưởng định động thủ, bèn lập tức đứng thẳng người nhân loại, cúi hành lễ, giọng nói lại âm của lão giả:
“Lão thân chỉ mảnh h/ồn, phần mạo phạm quý nhân.”
Ta lạnh tiếng: “Ch*t rồi h/ồn tán, tu vi cạn, lại còn bày trò làm thần làm trong ngôi miếu nát này cớ làm sao?”
Nó cởi sam xuống, lộ ra thân hình xươ/ng cốt trắng xám, chỉ gương mặt còn dính lại chút da lông. Trên từng đ/ốt xươ/ng, đầy trùng đ/ộc bò ra bò vào, gh/ê r/ợn cùng.
Lão tiêu tử rãi nói:
“Một năm trước, tăng nhân ngang qua nơi này, phong ấn lão thân trong miếu, hủy tượng Phật, lại còn l/ột da cháu của ta.”
Nó quỳ rạp xuống đất đầu liên tục, vội lùi tránh.
“Lão thân khẩn cầu thêu nương cháu siêu đã truyền mộng về nếu ngày thêu nương gặp nạn, chúng toàn tộc nguyện tương trợ.”
Ta phẩy tay chuyện nhỏ. Phong ấn này, giải Hai ông cháu, đi đầu th/ai cho sớm.”
Nói đoạn, bừng tỉnh mở mắt.
Phàn Ngọc Dung Tuyết đang trân trân hai người hóa bất động lời.
Ta đưa tay tấm ngọc của sư phụ lại phát hiện, ngọc đã biến mất!
HẾT PHẦN 2