Thấy tôi đã lâu không hồi âm tin nhắn, Tần Triệt lập tức gọi điện đến.
Tôi do dự mãi mới nhấc máy.
Nghe giọng nói ấm áp quen thuộc từ đầu dây bên kia, mũi tôi chua xót.
“Cục cưng, 2 ngày nay sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Tôi kìm nén cảm xúc.
Nhớ lại từng khoảnh khắc bên anh từ khi quen nhau.
Anh thực sự là người yêu tuyệt vời.
Nhưng tôi thì không.
Tôi chỉ là đứa ích kỷ.
Tôi sợ mối qu/an h/ệ của chúng tôi bị phơi bày, sợ ánh mắt dị nghị của người đời.
Tôi chỉ là kẻ đa sầu đa cảm mà thôi.
Vì vậy, xin lỗi nhé Tần Triệt.
“Chúng ta không hợp nhau, chia tay đi Tần Triệt.”
Nói xong câu đó, không đợi anh phản ứng, tôi vội vàng cúp máy.
Chỉ cần chậm một giây thôi, tôi sẽ bật khóc thành tiếng mất.
Dù thời gian bên Tần Triệt không dài, nhưng tôi biết anh thật lòng đặt tôi lên hàng đầu.
Tôi cũng chân thành yêu anh.
Sự hiện diện của tôi chỉ cản trở sự thăng tiến, trở thành hòn đ/á vướng víu trên con đường sự nghiệp của anh mà thôi.
Cứ thế đi, Tần Triệt.
Sau khi chặn và xóa liên lạc của Tần Triệt, anh đi/ên cuồ/ng tìm tôi.
Mỗi lần đều bị tôi khéo léo tránh mặt.
Thầy Trương, người hướng dẫn của tôi, khi biết chuyện của chúng tôi thì đã tìm đến.
“Tiểu M/ộ à, chuyện của em với người họ Tần kia, thầy cũng nghe rồi.”
“Thầy không nói nhiều, chỉ khuyên em một câu.”
“Hãy vứt bỏ định kiến xã hội, sống thật với chính mình, đi theo tiếng gọi trái tim.”
Lời của thầy Trương khiến tôi trăn trở mãi.
Đến khi trưởng câu lạc bộ nhắn tin: [Tối mai có buổi biểu diễn, th/ù lao rất cao.]
[Họ nghe nói em đóng Hoa Đán rất tốt, đích thân mời em.]
[Nhận không?]
Tất nhiên là nhận rồi.