Giữa buổi tiệc, nhân vật chính biến mất một cách khó hiểu.
Tôi phát hiện cậu ấy đang co ro trong góc tối, trang phục xộc xệch, hơi thở gấp gáp.
Mùi hoa cam nồng nặc báo hiệu một Alpha đang trong kỳ mẫn cảm.
Vừa định đi gọi người, đôi mắt đỏ ngầu của cậu ấy chợt mở ra.
Pheromone bỗng trở nên hung hãn.
“Giang Thời Xuyên?”
Cậu ấy ngẩng mặt, hàng mi cong ướt át: “Thẩm Kim Việt?”
Mùi hương dịu dần.
Tôi vội hỏi: “Th/uốc ức chế đâu?”
“Hết rồi.” Cậu ấy tiến sát lại gần, giọng khàn đặc: “Giúp tôi…”
Vết cắn đ/au điếng ở sau gáy khiến tôi nghẹt thở.
Hai luồng pheromone, hoa cam và trầm hương, quấn ch/ặt lấy nhau.
10 phút sau, tôi rũ rượi.
Giang Thời Xuyên vuốt ve vết cắn, giọng u sầu: “Sao không giữ được dấu ấn của tôi?”
Cậu ấy ngất lịm trên người tôi.
Để mặc cậu ấy nằm vật vờ, tôi lảo đảo bỏ đi.
Về nhà liền sốt li bì 3 ngày, hậu quả của việc bị đồng loại đ/á/nh dấu.
Mẹ tôi nghi ngờ: “Con trai, mùi người lạ trên người con là sao?”
Tôi trùm chăn lầm bầm: “Mẹ đừng hỏi nữa!”
Đang định ra ngoài giải tỏa thì bố Giang Thời Xuyên gọi điện đến.
Khi tôi đến nơi, bác sĩ gia đình thông báo: “Th/uốc ức chế không có tác dụng với Thời Xuyên.”
Tôi sửng sốt.
Bố Giang Thời Xuyên nói thêm: “Nó luôn gọi tên con.”
Tôi miễn cưỡng thú nhận việc bị đ/á/nh dấu, cả phòng ch*t lặng.
Bác sĩ thở dài: “Chỉ còn cách nhờ cậu ở lại trợ giúp.”