Hối Hận Muộn Màng

Chapter 4

31/07/2024 19:24

**11**

Có lẽ vì sợ bố mẹ sẽ hối h/ận việc đuổi tôi ra khỏi nhà, hoặc có lẽ vì muốn chứng minh nghiệp chướng của tôi nhiều thế nào.

Ngày hôm sau, cô ta mang thương tích đầy mình quay về.

Vết thương ở đầu gối, giữa thời tiết tháng 10, cô ta mặc một chiếc váy ngắn.

Chiếc váy để lộ đôi chân thon trắng nõn và có một vết bầm tím lớn trên đầu gối.

Mẹ tôi vừa nhìn thấy liền đ/au lòng.

"Sao Tiếu Tiếu lại bị thương thành như vậy rồi? Dì ơi, lấy hộp y tế nhanh lên!"

Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của bà ấy, Chu Tiếu Tiếu rất hài lòng, làm ra vẻ uất ức nói:

"Mẹ, hôm nay con gặp Chu Sam..."

Bàn tay mẹ đang dùng bông cồn sát trùng vết thương cho cô đột nhiên cứng đờ.

"Chị ấy nói là con xúi giục mẹ đuổi chị ấy ra khỏi nhà họ Chu, chị ấy đ/âm ra sinh th/ù liền chạy tới đ/á/nh con, cho nên đầu gối con mới bị thương..."

Đôi mắt to tròn của cô ta chớp chớp, từng hạt lệ cứ thế rơi xuống.

Mẹ tôi nhìn cô ta đầy mị hoặc.

Bố và anh trai cũng đồng thời nhìn về phía cô ta.

Không một ai nói chuyện.

Chu Tiếu Tiếu có lẽ cho rằng bọn họ hoàn toàn không nói nên lời trước hành vi vô liêm sỉ của tôi, nên mới nói thêm: "Không phải lỗi của chị ấy. Dù sao chị ấy mới là con gái ruột của nhà họ Chu, là con đã chiếm vị trí của chị ấy, chị ấy đ/á/nh con là đúng …”

Trước kia, cô ta đã vô số lần dùng cách tương tự gài bẫy h/ãm h/ại tôi.

Tôi kh/inh.

Lúc đó, ba người nhà họ Chu sẽ đặc biệt đ/au lòng và thương hại cô ta, ước gì có thể ôm cô ta trong lòng, nâng niu chăm sóc cô ta.

Bố không động đậy.

Nhưng hôm nay

Mẹ không động đậy.

Anh trai cũng không động đậy.

Chu Tiếu Tiếu vô cớ cảm thấy áy náy, "Ba, mẹ, anh trai, ba người làm sao vậy? Trách con nhắc tới Chu Sam sao?"

Bố kìm nén cơn tức gi/ận không rõ của mình, "Con vẫn chưa biết à? Sam Sam, con bé ch ế t rồi, ch ế t được nửa tháng rồi! Hiện tại th* th/ể đang nằm trong nhà x/á/c của đồn cảnh sát. Con nói xem, hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì, con bé, đ/á/nh con?"

Sắc mặt Chu Tiếu Tiếu lập tức tái nhợt.

"Sao, sao có thể thế được?"

Sau khi tỉnh táo lại, cô ta dùng th/ủ đo/ạn quen thuộc của mình, bắt đầu khóc lóc: "Vết thương của con là do chị ấy đ/á/nh đây, sao mọi người không tin con?"

Cô ta khóc rất nhập tâm.

Trước đây, nhà họ Chu không nỡ để cô ta rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng lần này không có ai đến an ủi cô ta cả.

Mẹ đang ngồi xổm trước đầu gối để bôi th/uốc cho cô ta, đột nhiên đứng dậy đi lên lầu mà không nói một lời.

"Trước đây con cũng vu oan cho Sam Sam thế này à?"

Ánh mắt của bố chưa bao giờ gay gắt hơn thế.

"Bố, không...con không có..."

Chu Tiếu Tiếu sốt ruột, nhào vào trong lồng ng/ực anh trai: "Anh, anh mau nói với bố, em chưa bao giờ làm gì có lỗi với chị ấy đi anh!"

Trước đây, anh trai thương cô ta nhất, giỏi nhất là giúp cô ta che đậy lời nói dối của mình.

Nhưng lúc này, anh trai lại lặng lẽ nhìn cô ta, trong mắt không có chút ấm áp nào.

Điện thoại reo, là Triệu Bằng và những người khác.

"Anh Chu, ngày mai là sinh nhật anh, các anh em đãi anh một bữa! Cứ coi như là gặp mặt xin lỗi, tại chỗ cũ, không gặp không về..."

Anh trai gỡ tay Chu Tiếu Tiếu, không nói không rằng mà ra ngoài.

**12**

Chỗ cũ, phòng tụ tập cũ.

Triệu Bằng kéo ghế cho anh trai tôi ngồi.

Anh ta không nói một lời, liên tục uống.

"Gần đây trên trang web đen xuất hiện một loạt phòng biệt giam, nói về người thật và sự kiện có thật. Anh có muốn xem không?"

Triệu Bằng cố gắng xoa dịu bầu không khí.

Nghe đến ba chữ “phòng biệt giam”, ánh mắt anh tôi hơi chuyển động.

Triệu Bằng thấy anh ta có hứng thú, vội vàng kêu người bật máy chiếu lên.

Sau đó, anh tôi nhìn thấy ba người, ba người rất quen thuộc.

"Thật sự là điện gi/ật! Chuyện này không thể dàn dựng được..."

Họ không chỉ dùng điện gi/ật mà còn dùng video ghi lại cảnh nạn nhân không tự chủ được trong quá trình bị điện gi/ật để kí/ch th/ích học viên.

Đủ loại lời nói t ụ c t ĩ u, nhưng mỗi một người đều sẽ phản kháng.

Những người trong video đương nhiên sẽ phản kháng.

Cô gái quá yếu và chỉ có thể có một tia hy vọng khi đ/á/nh vào điểm yếu của người đàn ông.

Tuy nhiên, trong quá trình phản kháng, cô đã gặp phải sự tr/a t/ấn t/àn b/ạo chưa từng có.

Cô gái đó đã bị đ/á bay ra ngoài.

Thân hình g/ầy gò bị đ/á bay ra ngoài như chiếc lá rơi, đ/ập vào tường, bật dậy rồi lại rơi xuống đất.

Tên cặn bã lại túm tóc cô và đ/ập đầu cô xuống gạch lát sàn.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt cô đầy m/áu.

Máy ảnh đã quay cận cảnh cô ấy...

"Sao cô gái này trông quen quen thế?"

Tôi không biết là ai đã lẩm bẩm.

Triệu Bằng đã kịp phản ứng, vội vàng kêu người tắt máy.

"Đều cút ra khỏi đây hết cho tôi!"

Anh trai đột nhiên hét lớn, hai mắt hoàn toàn đỏ ửng.

Triệu Bằng cố ý dọn dẹp hiện trường.

Anh trai nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Con khốn! Sao mày dám đ/á/nh tao!"

Một cú đ/á nữa, giẫm mạnh vào lưng cô gái.

Răng rắc.

Có tiếng xươ/ng g/ãy rõ ràng. Cột sống của cô ấy bị g/ãy... Người kia sợ gây rắc rối nên đã chặn người đ/á lại. Người đàn ông ngủ một giấc rồi gi/ận dữ bỏ đi.

Cô gái bị bỏ lại một mình trong phòng, không rõ sống ch*t. Tôi không biết đã mất bao lâu, cuối cùng cũng cử động được một tí.

Bàn tay cô duỗi ra, không biết từ lúc nào cô đã cầm chiếc điện thoại di động trên tay.

Cô lén lấy được nó từ hai kẻ cặn bã trong lúc bị đ/á/nh. Cô cố hết sức gọi nhưng không một ai bắt máy, một cuộc rồi lại một cuộc, cứ thế cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Anh ơi, em bị thương, anh có thể tới đưa em về được không?"

"Tao sẽ tới đón mày, chờ đó đi."

Giọng điệu lạnh lùng quen thuộc.

Cơ thể anh tôi không ngừng r/un r/ẩy.

"Anh à, vậy em đợi anh nhé..."

Điện thoại hết pin nhưng cô gái đó vẫn cầm máy với vẻ mong đợi và tràn đầy hy vọng trên khuôn mặt.

Nhưng cuối cùng, lại không chờ được gì... Anh trai đột nhiên bật khóc.

"Tôi là c ầ m th ú ch*t ti/ệt! Tôi là một con c ầ m th ú !

"Sam Sam, anh xin lỗi… anh xin lỗi…. anh xin lỗi em!" [Lời xin lỗi muộn màng cũng giống như giẻ rá/ch thôi anh zai à] (Nhắn nhủ từ editor)

Linh h/ồn tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao?

**13**

Anh trai tôi h/ồn vía lên mây trở về nhà, bảo an tiểu khu gọi anh ta lại.

"Anh Chu, chuyển phát nhanh của anh..."

Đó là món quà sinh nhật tôi đã chuẩn bị trước cho anh ta, tôi đặc biệt nói với anh ta rằng tấm thiệp sẽ được giao vào hôm nay.

Một chiếc đồng hồ chỉnh kim bằng tay không đắt, trị giá chỉ hơn một ngàn (NDT), nhưng tôi đã m/ua nó bằng số tiền ki/ếm được từ công việc b/án thời gian của mình.

Loại quà tặng này chắc chắn không thể so sánh với chiếc đồng hồ xa xỉ mà Chu Tiếu Tiếu m/ua bằng thẻ phụ của bố.

Trước đây anh trai tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi vứt nó sang một bên.

Riêng tôi, tôi chỉ cảm thấy mình, một kẻ keo kiệt ở trại trẻ mồ côi, không đáng để dư luận chú ý nên đã đuổi chính anh trai mình đi chỉ với một nghìn nhân dân tệ.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật anh!”, anh ta đã bật khóc.

Anh ta ngồi ở cửa vườn, lặng lẽ thổn thức.

Đúng lúc này, có người trốn ở bụi hoa gần đó nghe điện thoại.

"Anh, anh trốn đi đâu mất rồi? Anh làm sao mà Chu Sam ch ế t rồi kìa? Em không phải nói chỉ cần chụp một ít bằng chứng đủ để khiến nhà họ Chu từ cô ta thôi sao?"

"Làm sao anh biết cô ta dễ bị chơi ch ế t như vậy? Anh cũng chỉ đ/á cô ta mấy cái đã g/ãy xươ/ng rồi, sau đó giẫm lên lưng cô ta, cô ta liền nằm im bất động?"

“Dù sao cũng chỉ là con khốn bị tống cổ ra khỏi nhà họ Chu, sợ cái gì? Nhân tiện giúp anh ki/ếm thêm chút tiền, anh chuẩn bị ra nước ngoài lánh tạm đã.”

Anh tôi khóc không ra nước mắt nữa rồi.

Anh ngẩng đầu lên, nỗi đ/au chuyển thành th/ù hằn.

Lúc đứng dậy, anh ta dường như trở thành một người hoàn toàn khác.

Chu Tiếu Tiếu hoàn toàn không biết, vô tư quay trở lại phòng khách.

Mặt cô tái nhợt và r/un r/ẩy.

"Tiếu Tiếu, con làm sao thế?"

Dù bây giờ th/ần ki/nh của mẹ vẫn còn hơi bất thường nhưng bà vẫn nhận ra được sự bất thường của cô ta.

Suy cho cùng, Chu Tiếu Tiếu chính là viên ngọc bà ấp ủ trong lòng hơn mười năm.

"Mẹ, người đàn ông đó gọi cho con, hắn nói nếu nhà họ Chu không từ bỏ cáo buộc, không trả thêm cho hắn 10 triệu, lần này hắn ta sẽ tấn công con!"

"Bố, mẹ, con không muốn ch*t! Con không muốn bị đ/á/nh ch*t như Chu Sam!"

Ngay cả bố cũng cau mày.

Chu Yến Sâm đột nhiên mở cửa.

"Anh ơi, có người muốn gi*t em!"

Chu Tiếu Tiếu mếu máo khóc, nhào vào trong ng/ực Chu Yến Sâm.

Chu Yến Sâm cúi đầu nhìn cô ta, trong mắt chỉ có sự c/ăm h/ận lạnh lùng.

"Anh giúp em!"

Giọng nói của anh lạnh lùng đến mức Chu Tiếu Tiếu không khỏi rùng mình.

Chu Yến Sâm đi vào phòng bếp lấy ra một con d/ao ch/ặt xươ/ng.

"Anh trai, anh tính làm gì?"

Chu Yến Sâm cười nói: "Giúp em!"

Chưa kịp nói xong, con d/ao đã đ/âm vào cơ thể Chu Tiếu Tiếu.

**14**

Mọi người đều kinh hãi.

Ngay cả thần trí của mẹ tôi cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Bố lao tới và kéo anh trai ra.

Mẹ ôm Chu Tiếu Tiếu vào lòng, có chút h/oảng s/ợ.

Nhưng anh tôi đột nhiên phát đi/ên và muốn lao tới g i ế t c h ế t cô ta đó.

Bố tôi gọi bảo an đến kh/ống ch/ế anh ta.

"Đừng cản con, để con gi ế t ch ế t nó! Chính nó đã gi ế t ch ế t Sam Sam!"

"Là nó tự làm g/ãy tay mình, sau đó lại đổ oan cho Sam Sam!"

"Cũng chính nó là kẻ đầu sỏ dẫn dụ người khác b/ắt n/ạt Sam Sam, sau đó lại tố ngược lại là Sam Sam ở trường ăn hiếp người khác!"

"Hơn nữa, kẻ gi ế t Sam Sam không ai khác chính là anh trai ruột của nó!"

"Yến Sâm, con nói gì cơ?"

Bố mẹ tôi nhìn anh trai tôi với vẻ mặt khó tin.

Anh tôi khóc đến khàn giọng.

"Bố, mẹ, hai người có biết không? Thằng s ú c v ậ t đó còn b/án đoạn phim vấy bẩn Sam Sam trên web đen!"

"Con đều nhìn thấy cả rồi!"

"Con chứng kiến cảnh họ đ/á/nh Sam Sam một cách dã man, dùng đ i ệ n ch í ch Sam Sam, l à m nh ụ c Sam Sam, cuối cùng còn đ/á/nh ch ế t con bé..."

"Con đã chứng kiến cả rồi, Sam Sam ch ế t th ả m lắm!"

"Cuộc gọi cuối cùng của con bé là nhờ con giúp đỡ, nhưng con lại không kiên nhẫn mà cúp máy..."

Chu Yến Sâm đ/au đớn quỳ xuống.

Khóc nhiều đến mức không thể tự chủ được.

**15**

Cảnh sát đến và tra hỏi Chu Tiếu Tiếu rất nhiều, anh trai bị đưa đến đồn cảnh sát.

Nhưng Chu Tiếu Tiếu không dám quy trách nhiệm cho anh trai.

Cô ta không dám đoạn tuyệt qu/an h/ệ với Chu gia, nếu không có nhà họ Chu thì cô ta chẳng là gì cả.

Không có anh trai, cô ta vẫn còn bố mẹ.

Trong bệ/nh viện, bố tôi không đến, mẹ tôi vẫn ở như trước túc trực bên giường Chu Tiếu Tiếu.

"Mẹ, mẹ phải tin con, con thực sự không làm gì cả!"

Mẹ gật đầu: “Mẹ tin con.”

Chu Tiếu Tiếu an tâm mà ngủ.

Mẹ lấy ống tiêm ra tiêm hai ống khí vào đầu ống truyền.

Mẹ vén tóc Chu Tiếu Tiếu ra sau hai bên tai cô, dịu dàng trìu mến nói: “Tiếu Tiếu, ngủ đi nhé…”

Chẳng mấy chốc, màn hình bắt đầu báo động.

Âm thanh chói tai đã thu hút các bác sĩ và y tá.

Họ thực hiện c/ứu hộ khẩn cấp cho Chu Tiếu Tiếu.

Mẹ ngồi cạnh tôi đơ ra như khúc gỗ, đôi mắt trống rỗng với nụ cười trên môi.

Chu Tiếu Tiếu chưa ch*t.

Thuyên tắc khí đã làm tổn thương dây th/ần ki/nh của cô ta, cô ta bị liệt từ cột sống cổ trở xuống. “Đây có lẽ là ý trời…”

Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta.

Lần đầu tiên, trong mắt Chu Tiếu Tiếu hiện lên vẻ sợ hãi.

Cô ta không gọi cảnh sát, thứ nhất là vì không có chứng cứ, thứ hai là vì cô gọi cảnh sát đến bắt nhà họ Chu, cô ta sẽ cứ như vậy nằm chờ ch*t.

Cô ta hy vọng một ngày nào đó nhà họ Chu sẽ thức tỉnh lương tâm chữa khỏi bệ/nh cho cô.

Cảnh sát đã bắt được hai tên cặn bã đó, còn anh tôi lại đ/âm ch*t hai tên cặn bã đó.

Lần này anh ta thực sự đã bị tống vào tù.

"Yến Sâm đã b/áo th/ù cho con, mấy năm nữa nó mới có thể tới thăm con.”

Mẹ lau bia m/ộ của tôi.

Hàng ngày, bà ấy đều đến nghĩa trang để gặp tôi.

Trò chuyện với tôi và kể cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra gần đây.

Bà ấy nói rằng bà ấy sẽ chăm sóc Chu Tiếu Tiếu thật "tốt" và khiến cô ta sống không bằng ch ế t, không cử động được, mỗi ngày đều phải nhận tình yêu thương được người ta bố thí cho.

Trên môi bà nở một nụ cười nhưng đôi mắt lại trống rỗng.

Tôi nhìn mái tóc đen của bà ấy dần dần nhuốm màu sương bạc.

Chỉ mới vài ngày, bà từ một phụ nữ trung niên xinh đẹp trẻ trung trở thành một người phụ nữ mang đầy nét thăng trầm như vừa đi qua cả một đời người.

Thỉnh thoảng bố tôi cũng đến cùng với bà ấy.

"Ông nói xem, nếu ban đầu chúng ta không đưa con bé quay về nhà họ Chu, con bé bây giờ chắc hẳn sẽ sống rất tốt nhỉ?"

Câu hỏi này, ông ấy không cách nào trả lời được.

"Trời trở lạnh rồi, chúng ta về thôi."

Tôi nhìn họ rời đi.

Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có được một ngôi nhà của riêng mình, một khối vuông nhỏ, không ai có thể tranh giành với tôi.

Tráng Tráng được ch ô n cạnh tôi.

Tráng Tráng ngốc của tôi cuối cùng cũng tìm thấy tôi rồi.

Nó đang vẫy cái đuôi to tròn và vui vẻ chạy quanh tôi.

Tôi nhặt quả bóng đã g i ế t ch ế t nó và ném ra xa.

Nó vui vẻ chạy theo.

Trước đây tôi từng ước rằng có thể cho Tráng Tráng một chốn riêng.

Không ai có thể xúc phạm hay đối xử tệ với nó, để nó chạy nhảy tự do trên bãi cỏ.

Bây giờ, điều đó cuối cùng đã được thực hiện.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy anh trai mình.

Anh ta đứng trước bia m/ộ của tôi, nhìn chằm chằm về phía tôi và Tráng Tráng, như thể anh ta có thể thấp thoáng nhìn thấy được chúng tôi trong chốc lát.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Kẻ Đào Tẩu Tiểu Điềm Omega

Chương 13
Tôi xuyên qua vào một câu chuyện ABO, trở thành một nhân vật phụ đáng thương bị ép kết hôn Trong lúc tắm, tôi trượt chân ngã đập đầu đến mức... làm tổn thương não. Quên sạch nhiệm vụ, quên cả hệ thống. Suốt ngày chỉ ôm alpha kết hôn của mình mà cắn cắn gặm gặm. Đến khi phát hiện bụng mình đã đội lên một cục, tôi chợt thấy đám bình luận lướt qua. “Nhân vật phụ này làm cái quái gì thế?!” “Không ác độc nữa rồi à? Không gây chuyện nữa hả?” “Mày dùng nhan sắc mơn mởn như vậy mà dụ đại phản diện thành nô lệ tình yêu sao?” “Ôi nhưng bạch nguyệt quang của phản diện sắp về rồi, số phận vẫn không thay đổi, hắn sẽ chọn bạch nguyệt quang, còn nhân vật phụ và bé con đều phải xuống mộ...” Thì ra Thẩm Tuy Tri chính là đại phản diện?! Tôi liền dẫn theo con bỏ chạy trong đêm. Con tôi và mạng sống, tôi đều phải giữ bằng được.
274
4 Nhân Danh Anh Em Ngoại truyện
5 Đừng bỏ anh Chương 13
10 Một Quả Lê Chương 13
11 Hoa Ngục Tù Chương 21

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau khi tiếng lòng của nhân vật phụ bị tiết lộ, anh ta được cả gia đình phản diện cưng chiều.

Chương 120
Sinh viên đại học Diệp Lạc Diêu vì thức khuya mà đột tử. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện mình đã xuyên vào một thế giới được ghép lại từ nhiều cuốn tiểu thuyết, trở thành đứa con nuôi vô dụng của nhà họ Hoắc – một gia đình giàu có tiếng tăm. Tin tốt là: trừ cậu ra thì ai trong nhà họ Hoắc cũng đều là nhân vật có m/áu mặt. Anh cả Hoắc là thiên tài hiếm có trong giới kinh doanh. Anh hai Hoắc là diễn viên thực lực, ngôi sao đang lên của làng giải trí. Anh ba Hoắc lại là ông chủ kiêm tuyển thủ Esport, vừa tài giỏi vừa có sắc. Tin x/ấu là: những người “m/áu mặt” ấy đều là nhân vật phản diện, và không một ai có kết cục tốt đẹp. Tin càng x/ấu hơn nữa là: vừa xuyên đến, Diệp Lạc Diêu đã chứng kiến anh hai nhà họ Hoắc, vì yêu m/ù quá/ng, chuẩn bị c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với cả nhà để chạy theo “người trong lòng” — kẻ sẽ đẩy anh ta vào con đường đối đầu với chính nghĩa, khiến anh ta vĩnh viễn không có lối thoát! Diệp Lạc Diêu không nhịn được, hét thầm trong lòng: [A a a a a a a... Không thể nào! Cái tên ng/u ngốc này chẳng lẽ vẫn chưa biết đứa bé trong bụng người đó không phải con của mình sao?!] Cả nhà họ Hoắc đồng loạt quay phắt lại. Anh hai Hoắc bước hụt, loạng choạng ngã nhào. Tất cả mọi người: “Cái gì cơ?!” Nhiều năm trước, nhà họ Hoắc quyền thế giàu sang đã nhận nuôi một đứa trẻ. Đứa con nuôi này tuy còn nhỏ, nhưng vô cùng nghịch ngợm. Ban đầu, cả nhà chẳng mấy ai để tâm đến Diệp Lạc Diêu, cho đến một ngày họ phát hiện — họ có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu... Ba Hoắc vừa đưa người bạn thân đang chán nản, suy sụp về nhà. Ngay lập tức, Diệp Lạc Diêu thầm lẩm bẩm trong lòng: [Ấy, chẳng phải đây là người bạn từ nhỏ đã thèm muốn ba Hoắc, còn bày mưu chia rẽ khiến ba mẹ Hoắc ly hôn, rồi làm nhà họ Hoắc sụp đổ sao?] Ba Hoắc: “!!!” Đêm hôm đó, trước khi Diệp Lạc Diêu kịp nghĩ cách nHoắc khéo mẹ Hoắc, người bạn “từ bé” kia đã bị ba Hoắc ném ra khỏi nhà rồi. Sáng hôm sau, trong bữa ăn, anh cả nhà họ Hoắc vừa ăn sáng vừa họp video với trợ lý để bàn chuyện vận chuyển hàng hóa. Diệp Lạc Diêu lén dỏng tai nghe, rồi thầm nghĩ: [Khoan đã... hình như mấy hôm nữa sẽ có cơn bão đi ngang qua tuyến đường biển đó thì phải? Đơn hàng này của anh cả chắc toi rồi.] Anh cả: “...” Anh cả lập tức bảo trợ lý đổi tuyến đường khác. Quả nhiên, năm ngày sau, cơn bão đúng thật quét qua con đường ban đầu. Sau vụ đó, anh cả chuyển cho Diệp Lạc Diêu năm triệu. Diệp Lạc Diêu sững sờ. Anh cả cố giữ vẻ bình tĩnh, giọng đều đều: “Cầm lấy đi, đây là số tiền em xứng đáng nhận được.” Anh ba nhà họ Hoắc vốn thường vắng nhà. Sau khi kết thúc giải đấu, anh dẫn đồng đội mới về nhà ăn cơm. Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Diệp Lạc Diêu nhìn chằm chằm người kia với ánh mắt sáng rực như đèn pha. Anh ba còn chưa kịp mở miệng răn dạy chuyện “không được yêu sớm”, thì đã nghe thấy cậu nhỏ lẩm bẩm trong lòng: [Đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng đáng tiếc là gián điệp do đội hàng xóm cài sang.] Anh ba: “!!!” Tối hôm đó, anh lập tức cho người điều tra. Kết quả tra ra khiến anh suýt ngã ngửa — đồng đội mới thật sự là nằm vùng, thậm chí trợ lý thân tín nhất của anh cũng đang lén thu thập dữ liệu nội bộ! Một tuần sau, thẻ ngân hàng của Diệp Lạc Diêu tăng thêm mười triệu. Diệp Lạc Diêu vui vẻ nhận tiền: “Anh ba còn hào phóng hơn cả anh cả nữa!” Anh cả tình cờ đi ngang qua: “...” Diệp Lạc Diêu, vốn chỉ là một người qua đường không đáng nhắc đến trong cốt truyện, nay có một ước mơ duy nhất — ki/ếm thật nhiều tiền, để khi cả nhà phản diện bị dồn vào đường cùng, cậu có thể dẫn họ trốn đi nơi khác. Nhưng cậu không ngờ, gia đình phản diện ấy chẳng những không sa sút, mà ngược lại, sự nghiệp ngày càng thăng hoa, còn bản thân cậu cũng được hưởng ké, bay cao cùng họ như diều gặp gió. Gỡ mìn: 1. Văn án viết vào ngày 2023/09/24. 2. Đương đại sinh viên nội tâm hí kịch phong phú chửi bậy đế chịu (Diệp Nhạc Xa) X yêu nhau não vua màn ảnh não bổ bản thân chiến lược công (Tần Diệu). 3. Nhẹ nhõm / đánh mặt / ngành giải trí / đoàn sủng / sảng văn. 4. Toàn văn tất cả nhân vật đều không nguyên hình!!! ———— Dự thu mới văn cầu Like! Văn danh: 《Nói thật phản nói sau Chân thiếu gia toàn bộ mạng bạo hồng》 Văn án: Diệp Dư Năm lớn lên trong một đạo quán từ nhỏ. Năm mười tám tuổi, đột nhiên có cha mẹ giàu có xuất hiện và nói rằng anh là Chân thiếu gia của gia đình Lâm, bị lưu lạc bên ngoài. Nhưng cha mẹ giàu có đó không công bằng, chỉ nuông chiều giả thiếu gia Rừng Hi từ nhỏ, nên ngay cả ngày Diệp Dư Năm trở về gia đình, họ cũng chỉ qua loa cử anh hai đến đón. Anh hai nhà Lâm không ưa đứa em lớn lên ở đạo quán này, mà càng yêu quý hơn giả thiếu gia Rừng Hi. Trước khi về nhà, anh không quên cảnh cáo Diệp Dư Năm: "Mãi mãi đừng nghĩ đến việc thay thế vị trí của Tiểu Hi trong nhà chúng ta!" Diệp Dư Năm không hề tỏ ra buồn bã hay hoang mang, ngược lại còn rất chân thành nhìn anh hai và chúc phúc: "Anh hai hôm nay chắc chắn sẽ thuận lợi, không xảy ra bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào." Anh hai nhà Lâm kinh ngạc trước phản ứng của Diệp Dư Năm, không nhịn được suy nghĩ lại xem lời mình vừa nói có hơi quá đáng không. Ngay sau đó, anh hai bỗng nhiên ngã gục trên mặt đất bằng phẳng, đầu chảy máu! Theo đến sư huynh từ đạo quán: "......" Quên nói, Diệp Dư Năm ở đạo quán suốt 18 năm chủ tu ngôn linh, hay là loại nói thật mà phản nói đó! Trở lại gia đình giàu có sau đó. Cha Lâm dạy bảo Diệp Dư Năm: "Rừng Hi đứa trẻ này rất nhạy cảm, nên chúng ta không thể công khai thân phận của con. Nhưng để bù đắp, mỗi tháng chúng ta sẽ cho con một khoản tiền, con đừng không biết điều!" Diệp Dư Năm chân thành nói: "Xin yên tâm, chắc chắn con sẽ không tiết lộ thân phận của mình, và bí mật mà ngài đang che giấu cũng sẽ không bị lộ." Cha Lâm: "?" Ngày hôm sau, khi cha Lâm đang dạo phố với nhân tình, bị mẹ Lâm bắt gặp, gây ầm ĩ và đòi ly hôn. Anh cả nhà Lâm không hài lòng với Diệp Dư Năm. Khi Rừng Hi lại một lần nữa khóc lóc buồn bã, anh cả tìm Diệp Dư Năm và dọa nạt: "Nếu sau này ta còn phát hiện con bắt nạt Tiểu Hi, ta tuyệt đối không tha cho con!" Diệp Dư Năm với thần sắc bình tĩnh nói: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không lại cùng hắn ở chung một phòng, ngươi cũng vậy.” Lâm gia đại ca: “?” Vào ban đêm, Lâm mẫu sau khi về nhà muốn đến phòng của Lâm Hi để an ủi anh ta, nhưng vừa mở cửa, liền thấy trên giường Lâm gia đại ca và Lâm Hi đang lăn lộn cùng nhau. Lâm mẫu tức giận đến mức ngất xỉu tại chỗ, và gia đình Lâm rơi vào hỗn loạn hoàn toàn. Sau đó, gia đình Lâm nhất trí cho rằng việc nhận Diệp Dư Năm về là một sai lầm, nên đã đưa cho anh ta một số tiền lớn và yêu cầu anh dọn ra ngoài. Diệp Dư Năm: Đúng như ý muốn, anh ta đang có ý đó. Rất nhanh, có người xem phát hiện rằng trên nền tảng livestream đang nóng nhất bỗng nhiên xuất hiện một “Chân ngôn trực tiếp gian”. Ban đầu, cư dân mạng không coi trọng chương trình trực tiếp này, cho đến khi một tài khoản nhỏ bí ẩn kết nối với chủ bá: Người xem A kết nối: “Chủ bá, ngươi khỏe không, tôi muốn hỏi về một dự án tôi vừa nhận được sẽ phát triển như thế nào?” Diệp Dư Năm: “Phim truyền hình à, chắc chắn sẽ thành công.” Người xem A: “…… Tốt, tôi lập tức đi hủy bỏ.” Người xem B kết nối: “Chủ bá, ngươi khỏe không, tôi muốn hỏi ý kiến về bộ phim tôi mới đầu tư sẽ có thành công lớn không?” Diệp Dư Năm: “Chắc chắn sẽ không, ngay cả vốn ngươi cũng không lấy lại được.” Người xem B ngay lập tức trở nên kích động, liên tục gửi cho Diệp Dư Năm mấy chục siêu hỏa rồi vội vàng ngắt kết nối. Ban đầu, cư dân mạng vẫn nghĩ rằng Diệp Dư Năm đang cố tình tạo hiệu ứng cho chương trình trực tiếp. Cho đến vài ngày sau, một ngôi sao đang hot và một nhà đầu tư nổi tiếng trong ngành giải trí lần lượt đến chương trình trực tiếp để cảm ơn Diệp Dư Năm. Ngôi sao đang hot: “Cảm ơn chủ bá, bộ phim tôi ký kết thực sự đã thất bại thảm hại! Giờ thì nó đã bị hủy bỏ!” Nhà đầu tư nổi tiếng: “Bộ phim chiến thắng doanh thu phòng vé tháng này chính là phim tôi đầu tư, cảm ơn chủ bá!” Cư dân mạng: ??? Lúc này, người xem mới bừng tỉnh ngộ ra: Hóa ra lời nói của Diệp Dư Năm là tốt thì không linh, xấu thì càng không linh! Phải nghe ngược lại những gì anh ta nói! Đến lúc này, Diệp Dư Năm đột nhiên trở nên nổi tiếng khắp mạng. Một ngày nọ, chương trình trực tiếp lại có một tài khoản nhỏ vô danh kết nối, câu đầu tiên là: “Chủ bá, ngươi nói tôi có thể tìm được đối tượng không?” Diệp Dư Năm: “Không có hy vọng rồi, ngươi sẽ sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.” Nửa năm sau. Diệp Dư Năm che miệng mình đang sưng, nói gì cũng không để cho người đàn ông hôn lại. Người đàn ông dựa vào cổ anh ta, cười như gió xuân: “Sống cô đơn suốt quãng đời còn lại? Hả?” Diệp Dư Năm: “…… Cho nên đây không phải là đem tôi bồi thường cho ngươi sao?” Nội dung nhãn hiệu: Ngành giải trí, Điềm văn, Xuyên thư, Nhẹ nhõm, Đoàn sủng, Độc Tâm Thuật Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Diệp Nhạc Xa, Tần Diệu ┃ Vai phụ: ┃ Khác: Một câu giới thiệu ngắn: Từ người qua đường Giáp đến đoàn sủng Ý tưởng: Mỗi người đều có quyền lựa chọn từ chối
Boys Love
Đam Mỹ
Điền Văn
2.56 K
Bệnh Chương 42
Ngọc Nương Tử Chương 11