Tôi đã tự do bay nhảy suốt 10 tiếng 25 phút 17 giây.
Rốt cuộc vẫn bị Hạ Dung Tự đích thân lôi về.
Tại biệt thự nhà họ Hạ, tất cả đều đã tụ tập đông đủ.
Trình Cảnh, mẹ nuôi thường xuyên vắng mặt và ông cụ Hạ.
Còn có Hạ Dung Tự, người đáng lẽ phải cách đây 9900km.
Ông cụ Hạ gõ gậy gỗ khảm ngọc xuống sàn: "Trình Cảnh là con cháu nhà họ Hạ, không thể để lưu lạc bên ngoài. Từ hôm nay dọn về ở với anh trai, để Dung Tự dìu dắt, học hỏi cho tử tế. Còn Tiểu Dự..."
Tôi cúi gằm mặt, thầm niệm kinh trong lòng.
Nam mô A Di Đà Phật, Nam mô A Di Đà Phật.
"... Cũng là con cháu nhà họ Hạ, nhà này không thiếu bát cơm cho nó."
Đúng là không thiếu, nhưng cũng chỉ vừa đủ một bát cơm thôi.
Ông cụ láu cá khó tính, từ giây phút báo cáo giám định xuất hiện, có lẽ cổ phần, quỹ đầu tư và bất động sản của tôi đã đổi chủ rồi.
Mẹ nuôi nước mắt lưng tròng đoàn tụ với Trình Cảnh.
Bà ta liếc nhìn tôi một cái đầy uất ức: "Bảo sao mày cứ bênh vực người ngoài, chẳng bao giờ đứng về phe tao. Hóa ra mày không phải m/áu mủ nhà này."
Tôi bật cười.
Bà ta dựa vào đâu mà nghĩ tôi phải theo phe bà ta?
Cho bú lần nào chưa?
Thay tã lần nào chưa?
Dự họp phụ huynh lần nào chưa?
Chắc còn chẳng biết tôi học trường nào!
Lại còn ảo tưởng tôi liên minh với bà ta thì sẽ thắng được Hạ Dung Tự?
Nhờ vào chỉ số IQ 89 của bà ta à?
Dĩ nhiên, giờ bà ta đã là mẹ của người khác rồi.
Cuối cùng, vở kịch lớn hạ màn.
Hạ Dung Tự dẫn tôi và Trình Cảnh rời đi.