4.
Thời Khanh uống th/uốc xong, ngược lại an ủi ta: “Không sao đâu, chờ đến mùa Đông nhất định sẽ khỏi thôi.”
Ngài ấy không còn mắt, không nhìn thấy gương mặt tái nhợt của chính mình. Cũng không biết khi nói dối, ngài ấy gượng gạo đến mức nào.
Không lừa được ai cả.
Ta không vạch trần, giúp ngài ấy thay th/uốc, dặn dò ở nhà chờ.
Người trên giường hướng về một hướng khác, gật đầu thật mạnh: “Được, ta có thể tự chăm sóc bản thân.”
Trong thành có thêm không ít người. Đi hai bước là có thể nghe thấy những lời bàn tán.
“Nghe nói Tu Chân Giới xảy ra chuyện?”
“Đúng vậy, ầm ĩ lớn lắm.”
“Ta nghe người ta nói, có tiên nhân rơi xuống, những người khác hạ phàm đều là để tìm ngài ấy.”
“Bên trên đang gấp rút làm lệnh treo thưởng, nguyện dùng vạn lạng vàng để đổi lấy ngài ấy.”
“Nhiều vậy sao!”
Ta tăng tốc bước chân, vội vã m/ua th/uốc rồi quay về. Sự thật chứng minh, Thời Khanh đã m/ù mắt không thể tự chăm sóc bản thân.
Khi ta trở về, ngài ấy đang mò mẫm nhóm lửa bên bếp. Ống tay áo bẩn thỉu, ngay cả khuôn mặt tuấn tú kia cũng dính đầy tro bụi.
Ta có chút muốn cười, lấy một chậu nước rửa mặt, rồi rửa tay cho ngài ấy.
Được nuôi một thời gian, Thời Khanh không còn g/ầy như trước. Chỉ là khi nắm ch/ặt tay, vẫn không có mấy thịt. Đầu ngón tay lạnh buốt. Bệ/nh hàn trong cơ thể tám chín phần là vẫn chưa khỏi.
Ngài ấy ho khan hai tiếng, che giấu sự gượng gạo của mình: “Ta vốn định nấu chút gì đó, không ngờ ngươi đã trở về nhanh như vậy. M/ua được đồ chưa?”
Tay ta khựng lại, trả lời lạc đề: “Tiên nhân, chúng ta chuyển nhà đi.”
“Tại sao phải chuyển nhà?”
Ta không nói đến mấy người lén lút vừa ra khỏi thôn. Cũng không đề cập đến những lời đồn thổi trong thành. Chỉ chậm rãi thu dọn: “Vì cỏ ở đây, trâu già đã ăn chán rồi, muốn đổi sang món mới lạ hơn.”
Bên ngoài truyền đến tiếng "moo moo" của trâu già:【Lại để ta gánh tội thay.】
Ta mang theo thứ quý giá nhất trong căn nhà tranh đi về phía bắc. Một vị trích tiên, một con trâu già, và một thanh ki/ếm rỉ sét bị g/ãy. Vượt qua mấy ngọn núi, ở đó có một vị Thần y. Ngài ấy có thể chữa bệ/nh.
5.
Ta không ngờ lệnh treo thưởng lại ra nhanh như vậy, đã được dán khắp nơi. Cuối cùng, ngay cả ra vào cổng thành, cũng phải so sánh từng người một.
Bất đắc dĩ, đành phải trốn vào một quán trọ.
Nếu tiên nhân không phải là tiên nhân, vậy hẳn sẽ không ai nhận ra nữa…
Chỉ là… Ta nhìn bộ quần áo trên tay có chút khó xử, không biết phải mở lời thế nào. Để Thời Khanh giả làm nữ tử… Chắc chắn ngài ấy sẽ không đồng ý đâu nhỉ?
Lưỡng lự một hồi, ta đ/á/nh liều, nhét bừa vào tay ngài ấy: “Tiên nhân! Cái, cái này m/ua cho ngài. Là, là y phục của nữ tử ạ!” Toàn thân ta căng cứng, lồng n.g.ự.c gần như sắp bùng ch/áy.
Nhưng những lời không vui ta dự đoán đã không xuất hiện. Đối phương dùng tay sờ soạng một lúc, suy nghĩ một lát, hàng mày liền giãn ra: “Cảm ơn Thủ Thời. Ta rất thích.”
Lúc Thời Khanh thay quần áo, ta đứng gác ngoài cửa, không ngừng dùng tay quạt gió. Gió hôm nay có chút kỳ lạ, sao càng thổi càng nóng thế này!
Lúc bực bội, ta lấy lệnh treo thưởng trong túi ra xem. Nghe nói người trên đó được Tần Trúc tự tay vẽ. Ta nhìn qua hai lần, rồi vò nát thành một cục mà vứt đi. Đúng là tự tiện nói mình là nhân vật chính hoàn hảo. Vẽ x/ấu quá…
Không thể hiện được chút thần thái nào của tiên nhân!
Cánh cửa cạch một tiếng được mở ra từ bên trong. Đôi lông mày cong cong, đôi môi mỏng, thật sự là chỗ nào cũng đẹp. Nếu đôi mắt kia không mất đi, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn.
Thời Khanh cũng có chút ngượng ngùng: “Nhìn, nhìn được không?”
Ta đội cho ngài ấy một chiếc nón, tấm khăn che mặt màu trắng bay phấp phới trong gió, che kín cả khuôn mặt: “Rất đẹp.” Tiên nhân mặc gì cũng đẹp.
6.
Thay quần áo xong, lại tìm người trang điểm chuyên nghiệp. Hầu như không thể nhìn ra bộ dạng ban đầu. Lại còn toát lên một vẻ đẹp khác.
Nhìn lâu, bất giác đắm chìm vào đó. Chỉ đành quay lưng lại rửa mặt bằng nước lạnh, để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Hệ thống dụ dỗ: 【Nếu ngươi là nhân vật chính, ngươi gặp được một người tài hoa tuyệt thế như vậy, ngươi cũng sẽ không có cảm giác an toàn, muốn trói ch/ặt ngài ấy bên cạnh cả đời.】
【Không đâu.】Ta sẽ coi ngài ấy như một vị thần. Ngưỡng vọng cả đời.
Một người tốt như vậy, lẽ ra phải đi trên con đường hoa gấm của mình. Bình an, khỏe mạnh.
Đời đời kiếp kiếp không dính bùn nhơ.
Lính gác ở cổng thành chỉ có tăng lên chứ không giảm, ta nuốt nước bọt, tay Thời Khanh nắm c.h.ặ.t t.a.y ta cũng r/un r/ẩy vì căng thẳng.
Vị tướng sĩ đối diện nhìn bức vẽ hết lần này đến lần khác, rồi hỏi: “Mắt bị sao thế?”
Tiên nhân không giỏi nói dối. Ta cũng không giỏi. Vừa nói dối, tim đã nhảy lên tận cổ họng: “Đây là nương tử của ta. Mắt nàng ấy bị bệ/nh, ta đưa nàng đến đây tìm lão Thần y xem bệ/nh.”
Đối phương giơ tay cho đi. Nhưng chúng ta còn chưa kịp vui mừng, một vị khách không mời đã xuất hiện trong tầm mắt: “Chờ đã. Hất khăn lên cho ta xem!”
Thời Khanh vừa nghe thấy giọng Tần Trúc, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn, gần như run như sàng gạo. Nhưng nhờ ta che chắn, ngài ấy mới không bị phát hiện. Ngài ấy nhỏ giọng gọi ta: “Thủ Thời…”
Ta từ từ vén khăn che mặt lên, an ủi ngài ấy: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Nhân vật chính của câu chuyện luôn thông minh tuyệt đỉnh, Tần Trúc cũng vậy. Chỉ vén khăn che mặt thôi vẫn chưa đủ. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dùng ki/ếm gạt tấm vải trắng che mắt kia đi.
Thanh ki/ếm sắc bén. Ánh mặt trời chiếu xuống, đôi mắt nhắm nghiền đó phản chiếu trên lưỡi ki/ếm.
Không có vết ki/ếm, cũng không có m/a khí, sạch sẽ tinh tươm. Chỉ là một đôi mắt không thể mở ra.
Hàm dưới của Tần Trúc lại siết ch/ặt hơn: “Cho đi.”