7 giờ 40 tối, chúng tới điểm đến đúng giờ.
Lúc này hành khách mới từ từ tỉnh giấc, mọi người đờ hành lý xuống xe, may mắn là đều an vô sự.
Tôi nhìn về chỗ ông lão lúc nãy, cụ già đã biến mất từ bao giờ, còn gói vải xíu được đặt ngay ngắn ghế.
Sau đó, lão Vu tự tay mang bốn vạn tệ tới tôi.
Tôi vốn muốn nhiều thế.
Nhưng ông ấy nói, nếu cả đời ông sẽ yên lòng.
Thế là đành nhận.
Lão Vu kể Chúc Huyên đã rất nhanh, bé vẫn hoạt bát như thường, hề bị ám ảnh.
Ngô Triết bị sa thải, cả người rũ, bảo sau này sẽ lái xe nữa.
Khiến lão Vu vui hơn là công ty vận tải đã trực tiếp mời ông ấy nói chuyện, mong ông đừng nghỉ vội, cố gắng làm thêm hai nữa để dẫn dắt lái mới trong công ty.