Đúng, sai, tôi An, cách thứ hai Vãn, cách bị tôi gi*t rồi.
Cô yếu đuối như vậy, giữ thì ích gì chứ? cơ này cho tôi điều khiển nhất, đừng hòng ai muốn ứ/c hi*p tôi.
Tôi xem nên bắt nói từ đâu đây.
Tôi và à và đúng thật hai hôn ba năm, đáng tên đàn bỉ ổi đó b/ạo gia đình.
Vừa hôn ra tay đ/á/nh Vãn. Ngoại tình, nhậu b/ạc, chuyện x/ấu làm.
Lâm thì sao, nhịn, cảm thấy đứa trẻ lớn, cho anh thời gian anh sẽ thành thôi.
Bà chồng kia bất công, ngày chèn ép Vãn, bảo thằng con ngoan bà ta.
“Lâm chồng phụ nữ, nói gì thì con phải nghe chẳng phải chỉ thích uống chút thôi sao? này gì đâu, cả b/ạc phải chuyện gì to t/át, con làm việc lớn, muộn gì lên nhanh chóng, con ủng hộ mà còn đối, con đang cản trở đấy!”
“Còn nữa, hai đứa hôn vẫn con, con nói xem bản thân phải con gà biết đẻ trứng không?”
Hừ, nghe những lời này những tức gi/ận mà còn bắt nghi ngờ bản thân, cho rằng sinh được con giữ được Vũ.
Kết hôn đến thứ cuối cùng th/ai.
Quả thật mấy đó còn đ/á/nh nhiều nữa mà chỉ m/ắng ngoài miệng.
Sau đó anh uống say, thua khoản tiền b/ạc lớn, về nhà tìm đòi tiền.
Lúc đó mang th/ai rồi, chút tự tin nên tiền ra.
Tống nổi đạp vào phát, lấy thắt lưng buộc vào cổ suýt chút siết ch*t ta.
Cho đến khi dưới chân bắt chảy m/áu thì mới hoàn h/ồn và đến bệ/nh viện, đương giữ được đứa bé.
Nghỉ được mấy ngày thì và bà già ch*t ti/ệt kia về nhà, cho rằng phế vật, cả con giữ được, hề nhắc đến chuyện b/ạo gia đình dù chữ.