Năm rưỡi sáng.

Giờ này, cửa hàng ăn sáng còn chưa mở cửa?

Tôi còn không kịp uống nước, vội vã ra ngoài gọi điện cho Giang Sở.

Hai giây sau điện thoại được bắt máy, giọng Giang Sở có chút khàn khàn không bình thường: “Sao thế?”

Đầu óc tôi lập tức trống rỗng, câu hỏi định nói ra bỗng nghẹn lại trong cổ họng.

Kiểu âm sắc này, hơi thở gấp gáp này.

Không lẽ hắn đang...

“Chu Dương.... Chu Dương, nói đi, có chuyện gì vậy?”

Giọng Giang Sở trở nên có chút lo lắng.

Tôi hắng giọng hai tiếng, nói:

“Không sao, chỉ là không thấy anh đâu, hỏi xem anh đi đâu thôi?”

Giang Sở ngừng thở một chút, sau đó mở miệng với giọng điệu tự nhiên: “Có chút việc cần xử lý, sớm quay về thôi.”

Tôi cúp máy.

Trong lòng nghẹn ứ khó chịu.

Không biết là vì không thay đổi được tình tiết hay vì điều gì khác.

Cả ngày tôi đều lơ đễnh.

Giang Sở nói sớm quay về nhưng đến tối rồi, tôi vẫn chưa thấy bóng dáng hắn, nhưng ba bữa ăn thì hắn vẫn nhớ nhờ người mang đến cho tôi.

Tôi nhai thức ăn trong miệng, lặng lẽ suy nghĩ, thật ra Giang Sở đối xử với tôi rất tốt.

Chúng tôi đã là bạn từ mẫu giáo, sau này, khi bố mẹ tôi bị người chú cư/ớp quyền h/ãm h/ại, Giang Sở thay tôi b/áo th/ù, trừng trị kẻ x/ấu bằng pháp luật.

Giờ đây nếu hắn động đến Lâm Thần, Lục Yến tuyệt đối không tha cho hắn, tôi nên làm gì để c/ứu hắn đây?

Đang suy nghĩ, cửa ký túc xá mở ra.

Lâm Thần và Lục Yến nắm tay nhau bước vào, họ tặng tôi một đống quà, cảm ơn tôi đã c/ứu giúp đêm qua.

Hóa ra hôm qua Lục Yến kịp thời đến nơi c/ứu Lâm Thần, hai người giải tỏa hiểu lầm ngay tại chỗ x/á/c nhận tình cảm rồi ở bên nhau.

Giang Sở không phải là người đến trước, vậy thì không có cách nào đe dọa thụ chính được.

Tôi cẩn thận hỏi: “Hai người, tối qua có ở bên nhau suốt không?”

Lâm Thần đỏ mặt gật đầu: “Ừm.”

Tôi cảm thấy lại có hy vọng, Giang Sở không động đến thụ chính, hắn không phải ch*t nữa.

Nhưng nghĩ đến việc có thể hắn đã động đến người khác, tâm trạng tôi lại có chút ủ rũ khác thường.

Lạ thật, tôi đang không vui vì điều gì vậy?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm