Trò chơi Tử Vong

Chương 5

26/09/2025 13:56

5.

Tôi nhanh chóng rướm vài giọt nước mắt, nức nở: “Anh ấy không phải quái vật! Anh ấy chỉ mắc một căn bệ/nh lạ thôi! Cậu sao lại kỳ thị bạn trai tớ chứ? Cậu còn có phải bạn thân của tớ nữa không?”

Sắc mặt Giang Tư Tư đỏ bừng, nhưng theo thiết lập trò chơi, cô ta không thể phản bác lấy một chữ.

Đúng lúc ấy, trong nhà bước ra một người đàn ông. Hắn mang khẩu trang đen, mặc áo khoác dày tối màu, che kín từ đầu đến chân.

Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới, đoán đây chính là Lâm Húc. Hắn tiến lại gần, ôm ch/ặt vai Giang Tư Tư, giọng dịu dàng:

“Sao vậy em?”

Trên mặt Giang Tư Tư thoáng hiện nét cứng ngắc, cơ thể còn hơi run. Lâm Húc ôm cô ta ch/ặt hơn, rồi lạnh giọng nói với tôi:

“Các người làm bạn gái tôi sợ rồi, mời ra ngoài cho.”

Tôi liếc hắn một cái, kéo Xúc Tu ca lại gần: “Đây cũng là nhà tôi, cậu có thể dẫn bạn trai về, thì tôi cũng có quyền dẫn bạn trai mình về chứ?”

Ánh mắt Lâm Húc lóe lên tia nguy hiểm.

Giang Tư Tư khẽ vùng vẫy, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh tôi. Anh ta bước lên một bước, nói:

“Tư Tư, cậu không nhận ra tôi sao? Tôi là Lục Viễn đây!”

Giang Tư Tư rõ ràng ngẩn người, miệng lẩm bẩm gọi tên anh ta.

Rồi đột nhiên gần như phát đi/ên, tự tay đ/ập mạnh vào đầu, từng cú từng cú, mặt nhanh chóng sưng phồng.

Tôi hoảng hốt lùi lại một bước, Lục Viễn vội vươn xúc tu che chắn trước mặt tôi. Lâm Húc định ngăn cô ta, nhưng Giang Tư Tư càng trở nên dữ dội, thậm chí bắt đầu x/é rá/ch da thịt mình.

Móng tay dài ngoạm sâu vào da, để lại từng vệt m/áu rợn người. Tôi nhanh chóng nhìn lên đồng hồ treo tường, hét to:

“Mười giờ rồi, đến giờ đi ngủ rồi!”

Lời vừa dứt, Giang Tư Tư lập tức dừng tay, ngáp một cái.

Tôi thở phào, may mà trước đó có xem lại lịch sử chat: mỗi lần đến 10 giờ tối, cô ta đều không còn trả lời tin nhắn nữa.

Giang Tư Tư như cái máy, lẩm bẩm “ngủ ngủ ngủ”, rồi quay người đi về phòng mình.

Tôi lập tức nháy mắt với Lục Viễn:

“Anh và Lâm Húc qua phòng em nghỉ tạm đi, tối nay em ngủ với Tư Tư.”

Lục Viễn hiểu ý, liền kéo Lâm Húc vào phòng của tôi.

Tôi thì đi theo Giang Tư Tư vào phòng. Nằm bên cạnh cô ấy, tôi chẳng buồn ngủ chút nào, chỉ ngây dại nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Trong phòng khách, tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên, mỗi một giây đều vô cùng dằn vặt.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên cạnh truyền đến tiếng thở đều đặn. Tôi khẽ thử gọi mấy tiếng, thấy cô ấy không có phản ứng thì lặng lẽ mò ra chiếc điện thoại giấu dưới gối.

Khi tôi định nhập mật khẩu, thì bất ngờ dấu vân tay của tôi lại trực tiếp mở khóa.

Tôi vội vàng lật xem tất cả phần mềm bên trong, nhưng chẳng phát hiện được manh mối nào đặc biệt.

Điều kỳ lạ là trong WeChat, ngoài tôi ra thì không hề có bất kỳ đoạn trò chuyện nào với người khác.

Tuy đã đọc lại lịch sử chat giữa tôi và cô ấy, nhưng để chắc ăn, tôi vẫn nhấn mở khung đối thoại.

Không ngờ bên trong lại có rất nhiều nội dung mà điện thoại của tôi không hề có.

Là tôi cố ý xóa đi đoạn chat giữa hai đứa, hay chính trò chơi đã ẩn giấu một phần thông tin?

Tôi cứ liên tục kéo lên trên, càng đọc càng thấy rợn người. Giang Tư Tư từng nhiều lần t/ự s*t, cầu c/ứu tôi, nhưng tôi lại hoàn toàn thờ ơ, thậm chí còn chế giễu cô ấy là yếu đuối.

Những tấm ảnh gửi đến cho tôi đầy rẫy vết thương chằng chịt khắp người, có những góc độ tuyệt đối không thể nào là do cô ấy tự làm.

Rốt cuộc là ai đã làm hại cô ấy?

Theo bản năng, tôi khẽ quay đầu sang, lại thấy gương mặt Giang Tư Tư bỗng phóng to gấp bội ngay trước mắt!

Đôi mắt đỏ ngầu đầy tia m/áu gần như dán sát vào tôi, giọng nói âm trầm rợn người: “Cậu đang xem gì đó?”

Tôi gi/ật nảy, suýt đ/á/nh rơi điện thoại.

Một luồng lạnh buốt chạy dọc da đầu, nỗi sợ hãi khổng lồ khiến tôi toàn thân cứng đờ.

Trong mắt Giang Tư Tư, từng tia m/áu dày đặc tựa như lũ giòi đang bò lổm ngổm, nhúc nhích không ngừng.

Cô ta há cái miệng rộng, nụ cười méo mó cứng ngắc càng làm người ta lạnh sống lưng.

Thời gian như ngưng đọng, cả căn phòng im lặng đến mức chỉ nghe rõ tiếng tim tôi đ/ập thình thịch.

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, cơn đ/au nhói đ/á/nh tan nỗi sợ, giúp tôi khôi phục lại chút tri giác.

Tôi khóa màn hình, giả vờ bình thản đặt điện thoại lại: “Không ngủ được, chỉ muốn xem mấy giờ rồi thôi.”

Giang Tư Tư không đáp, chỉ há miệng càng lúc càng lớn, người cũng càng lúc càng tiến sát.

Mặt tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ khe khẽ.

Tôi như được giải thoát, lập tức bật dậy mở cửa phòng.

Người ngoài cửa là Lục Viễn. Anh liếc nhìn tôi với Giang Tư Tư, khẽ nói: “Vừa rồi có người nhảy lầu.”

Tim tôi nhói mạnh, vội lao đến cửa sổ nhìn xuống.

Một người đàn ông nằm sõng soài trong vũng m/áu, không thấy rõ gương mặt. Tôi mở nhóm chat, thấy có người nói đó là cư dân phòng 1202, hình như là một bác sĩ tâm lý.

Lập tức tôi nhớ lại từng nhắn cho Giang Tư Tư: “Có bệ/nh thì đi gặp bác sĩ tâm lý đi, đừng làm phiền tôi nữa!”

Mà khi đó cô ấy trả lời sao nhỉ?

Cô ấy nói bác sĩ tâm lý toàn là kẻ lừa gạt, ông ta bảo cô ấy đáng đời, liên tục ám chỉ mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy.

Tôi quay đầu lại, Giang Tư Tư đang ngồi trên giường, toàn thân chìm trong bóng tối, chẳng nhìn rõ biểu cảm.

“Tư Tư , bác sĩ tâm lý ở tầng mười hai, cậu quen à?”

Cô ta nhếch mép cười lạnh: “Hắn ch*t đáng lắm!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm