Xuân Về, Anh Sẽ Tới

Chương 4

19/02/2025 21:30

Không hiểu sao mọi chuyện lại đi đến bước này.

Bài đăng lan truyền chóng mặt, dường như không thể kiểm soát được nữa.

Có lẽ đây chính là cái gọi là "trùng hợp định mệnh" trong truyền thuyết.

Định mệnh khiến tôi gặp anh ấy vào ngày đầu nhập học.

Định mệnh khiến tôi - một con nghiện ngoại hình - liếc nhìn anh ta thêm vài lần.

Định mệnh khiến tôi trong đêm liên hoan chào mừng tân sinh viên, vì uống nhiều quá mà ngất xỉu.

Bằng không thì sao giải thích được việc tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường ký túc xá của soái ca?

*"Hôm đó anh ra ngoài thấy em đang cãi nhau với thùng rác, sợ em đ/á/nh ch*t nó nên mới tốt bụng đưa em về đấy."*

Tôi hơi hẫng: *"Vậy... lúc say em có làm gì mất mặt không?"*

*"Cũng không, chỉ là ôm ch/ặt anh không chịu buông, miệng lảm nhảm 'anh xã ơi áp áp'. Còn nhất quyết bảo mình là chim gõ kiến, cứ mổ lia lịa vào mặt anh."*

Anh vừa nói vừa dùng ngón tay chọc nhẹ vào má, liếc nhìn phản ứng của tôi.

Có lẽ sợ tôi sốc quá mà ngất mất.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Cung Tường Liễu

Chương 47
Năm đó tôi mới mười bốn tuổi, tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Lần đầu gặp một người như thế - người búi tóc kẻ lông mày cho tôi, ngâm thơ hát điệu vì tôi, từng câu từng chữ 'cưng ơi' ngọt ngào. Lẽ nào tôi chẳng một lần rung động? Rốt cuộc thì, non sông nặng tình còn giai nhân chỉ nhẹ tựa mây trôi. Hoàng thượng ngày ngày viết cho tôi: 'Chàng cưỡi ngựa tre đến/Vui đùa dưới trăng mờ/Cùng lớn lên Trường Can/Thuở ấu thơ ngây ngô'. Nhưng người cùng chàng thả diều đuổi bướm thuở nào đâu phải tôi? Bài thơ ấy sao có thể là dành cho tôi? May thay trái tim tôi chỉ run lên ba ngày rồi tàn lụi, từ đó sống vô lo vô nghĩ nơi cung cấm. Khổ nỗi cũng chính ba ngày phù du ấy khiến tôi tỏ ngộ chân tình, chẳng thể oán hờn dù người kia bạc bẽo. Nhìn lại hai mươi năm sống thay hình đổi bóng, chợt nhận ra mình chẳng biết trút giận vào ai.
Cổ trang
Cung Đấu
Ngược luyến tàn tâm
1