Tôi cười bất lực: "Người ta cần Alpha, không cần Beta." Việc chọn chuyên ngành huấn luyện chó đối với tôi cũng là một sự tình cờ.
Lúc đó tôi thực sự muốn vào Quân đội Liên hợp, còn chuẩn bị gặp Lục Duyên Chi ở trong đó. Nhưng nhờ ơn bạn trai cũ, vết thương trên người tôi khiến tôi không qua được vòng khám sức khỏe.
Do cái định kiến đáng gh/ét đó, Alpha hung dữ và m.á.u chiến hơn, nên có thể huấn luyện chó nghiệp vụ tốt hơn. Còn Beta thì, không được.
Lục Duyên Chi ngước mắt lên, muốn nói rồi lại thôi. Cậu ấy thở dài: "Thôi bỏ đi!"
06.
Tôi dẫn chó lên cửa hàng quần áo ở tầng hai lấy mấy bộ đồ dày. Quần áo ở các cửa hàng b/án lẻ này có giá không hề rẻ. Đợi đến khi khủng hoảng qua đi, tôi phải tốn rất nhiều m.á.u và nước mắt để trả lại số tiền này.
Trước khi mặc, tôi chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi, lạnh quá, tôi dùng tạm đã nhé!"
Lục Duyên Chi bật cười khanh khách.
"Cười gì, tôi không thể lấy đồ của người ta không công được, khịt—" Da thịt vừa tiếp xúc với không khí lạnh, tôi rụt người lại vì lạnh, vội vàng mặc quần áo mới vào người.
Tôi luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cạch.
Lục Duyên Chi lắp lại khẩu s.ú.n.g đã tháo rời, lên đạn. Cậu ấy kéo Tiểu Công Chúa đang lạnh đến không muốn nhúc nhích: "Tôi cũng đi tuần tra một chút, cậu ở yên đây, đừng chạy lung tung."
Ngay khi tôi vừa cẩn thận gấp gọn bộ đồng phục, đặt nó trên tủ đầu giường, Tiểu Công Chúa đã tự mình chạy về. Nó thoải mái nằm dài trên giường, biến thành một cục Becgie.
Lòng tôi nhẹ nhõm, xem ra Lục Duyên Chi không gặp chuyện gì.
Lần này cậu ấy ra ngoài ít nhất ba tiếng đồng hồ, trời đã tối rồi.
Lục Duyên Chi ôm về một đống linh kiện máy móc, đồ đạc đổ xuống đất, kêu lách cách còn vang hơn tiền lẻ trong túi tôi. Nhìn qua là biết được tháo ra từ nhiều thứ khác nhau.
Tôi ghé lại gần, hỏi: "Tháo hỏng đồ của người ta có được không đấy?"
Lục Duyên Chi tiện tay đ/ập nát cái bộ đàm của tôi: "Có chuyện gì cứ để tôi lo."
Cậu ấy mày mò cho đến tối khuya mới chui vào chăn ấm áp, nằm bên cạnh tôi.
Lục Duyên Chi hít sâu một hơi, không rõ là đang chê bai hay chỉ đơn thuần là kể lại: "Mùi chó."
Tiểu Công Chúa cũng ngủ cùng chúng tôi, vì nó là nơi ấm áp nhất. Mùi chó Becgie quá nồng, Lục Duyên Chi không chịu nằm sát nó, nên tôi đành ngủ ở giữa, vị trí ấm áp nhất.
Tôi quay lưng lại, ôm lấy Tiểu Công Chúa: "Ngủ đi."
07.
Bên ngoài gió rít gào, xen lẫn vài tiếng gầm gừ lẻ tẻ của x/á/c sống.
Nửa đêm nghe thấy tiếng sột soạt, tôi cảnh giác ngẩng đầu lên: "Ưm?"
Lục Duyên Chi đang ngồi bên mép giường, quay lưng về phía tôi, khẽ ho một tiếng: "Không có gì."
"Kỳ mẫn cảm khó chịu lắm sao?" Tôi hỏi.
"Ừm." Lục Duyên Chi rút một điếu th/uốc từ hộp, "Tôi ra ngoài hút một điếu."
Tôi ra lệnh cho Tiểu Công Chúa đang trong trạng thái cảnh giác quay lại ngủ, rồi bản thân cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng dậy, chăn bên chỗ Lục Duyên Chi vẫn còn ấm, nhưng người đã biến mất.
Tôi vuốt phẳng nếp nhăn trên bộ đồng phục, vừa ngáp vừa đổ thức ăn cho Tiểu Công Chúa.
08.
Ngày thứ mười tôi và Lục Duyên Chi bị mắc kẹt trong Trung tâm Thương mại, nhờ vào chiếc máy thu phát tín hiệu chắp vá của Lục Duyên Chi, chúng tôi đã liên lạc được với quân đội Liên hợp.
Tôi thành thật báo cáo mã số công việc của mình, rồi lén hỏi Lục Duyên Chi: "Hệ thống của hai ta có nhiều điểm chung đến vậy sao?"
Lục Duyên Chi không để ý đến tôi, tập trung tinh thần, tiếp tục trả lời các câu hỏi của nhân viên trực điện thoại.
Nói chuyện xong, cậu ấy định châm một điếu th/uốc, thấy Tiểu Công Chúa đang cuộn tròn dưới chân tôi, lại đặt điếu th/uốc về hộp, "Phải chờ thêm vài ngày nữa mới có người đến c/ứu chúng ta."
"Cái gì? Ba của cậu làm quan lớn ở trong đó cũng phải xếp hàng sao?" Tôi kinh ngạc, "Bên ngoài phải lo/ạn đến mức nào rồi, thành Địa ngục trần gian à?"
Lục Duyên Chi "Ừ hứ" một tiếng: "Tôi nói với họ là chúng ta không gấp, có ăn có uống, chưa c.h.ế.t được, cứ để từ từ rồi hẵng chiếm dụng tài nguyên xã hội."
"Thế kỳ mẫn cảm của cậu thì sao? Không khó chịu à?" Tôi lo lắng nhíu mày.
"Nhịn." Lục Duyên Chi tỏ vẻ không có chuyện gì, "Hiện tại vẫn kiểm soát được."
Tôi và Lục Duyên Chi thực sự quá rảnh rỗi, không nhịn được phải tìm chút niềm vui.
Chúng tôi ăn cơm cũng phải cố tình lên nhà hàng ở tầng năm.
Không biết cậu ấy lấy đâu ra mấy cây nến, tổ chức một bữa trưa dưới ánh nến trong nhà hàng tối om.
Tôi biết nấu ăn, đặc biệt là nấu đồ ăn cho chó thì rất giỏi. Tôi tự tin cho rằng, đồ ăn cho người, chẳng qua là thêm chút gia vị so với đồ ăn cho chó thôi.
Lục Duyên Chi cố nuốt miếng thịt bò dai nhách xuống: "Lúc trước tôi hẹn hò với Omega đó ở đây."
Tôi tò mò nhìn cậu ấy: "Sao, cậu có ưng người ta không?"
"Có ưng cũng vô dụng." Lục Duyên Chi định c/ắt nhỏ miếng thịt, thấy c/ắt không được, cậu ấy dứt khoát ném miếng thịt vào bát Tiểu Công Chúa, "Cậu ấy c.h.ế.t rồi."
Một câu nói khiến tôi thành thật im lặng.
"Anh bạn... tình duyên lận đận ha."
Lục Duyên Chi ngước mắt nhìn tôi: "Thế còn cậu, cuối cùng cũng chia tay với cái Alpha tâm địa hẹp hơn lỗ kim, có mùi đất sét kia à?"
Tôi "Ủa" một tiếng, hỏi: "Pheromone của anh ta có mùi đất sét sao?"
Tôi không biết. Chỉ nhớ Lục Duyên Chi và bạn trai cũ của tôi chẳng ưa gì nhau.