Ta sát thủ, thương lần nhiệm vụ, vì th/ù đuổi gi*t, đã sơn trang hẻo lánh núi.
Trong biệt thự trai đẹp.
Cuộc sống hàng của trai khan chán, thảo dược, phơi thảo dược, mỗi đúng hợi đi ngủ.
Ta tưởng y phát hiện ta.
Một ngày, nhỏ muốn tắm rửa, say sưa nhà, chờ y cởi quần áo.
Do dự lát, nhỏ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, xuyên qua dải lụa trắng bịt thẳng về phía chỗ đang đợi, má ửng đỏ: “Công tử, tại hạ chút thẹn thùng, cái này chứ?”
Ta gi/ật mình, ngã nhào vào chậu gỗ hơi nóng kia.
1.
Ta sát thủ, thương lần nhiệm vụ, vì th/ù đuổi gi*t, đã sơn trang hẻo lánh núi.
Sơn trang đã ở, chỉ đẹp bịt mắt.
Mỗi đều sẽ lén vào phòng bếp ăn hết phần đồ ăn thừa còn vùng núi hoang sơ này, rất nhiều mèo rừng, mèo ăn, bằng ăn.
Ta đầu cánh tay nằm nóc nhà, mặt trời đếm canh giờ, lòng thầm đếm vài giây, quả nhiên, gian phòng dưới vang tiếng xèo nhỏ bắt đầu với liệu sân của y.
Ta thở dài, mỗi đều này.
Mấy nay, dưỡng thương tối, đã thời gian nghỉ ngơi và việc của y.
Người nhỏ này vô cùng chán.
Mỗi đúng ăn đi ngủ, đùa liệu.
Hôm nay, khi y đang lại tác tay hơi dự.
Ta dậy kéo cánh tay, tr/ộm ít liệu m/áu, nhiều lắm, chắc sẽ phát hiện.
Quả nhiên, nhỏ cứ khác thường gì tiếp tục tác tay.
Hôm lại liệu xong, nhỏ nghỉ trưa như thường ngày, đeo gùi lưng, cây gậy trúc dò đường đi núi.
Ta nhỏ giọng xuống liệu y, ăn của y, y núi hái th/uốc, cẩn thận rớt xuống núi thì tốt.
Ta lặng đi phía sau của y, vẫn tay nắm đ/á, đ/á b/ắn những cành cây dây leo chắn đường.
Mũi của nhỏ rất thính, dựa vào giác để phân biệt thảo dược. Nhìn bóng lưng chút g/ầy gò của y, ngón tay b/ắn đ/á, đ/á/nh vào rừng, đi qua nhặt rừng tê ném vào đường nhỏ phải đi qua.
Gậy trúc đụng phải vật cản, nhỏ khó xổm xuống, sờ rừng sau đó, y cẩn thận vào ng/ực, về sơn trang.
Ta còn cân nhắc nên lặng lông của hay không, dù y cũng thấy, d/ao lại thương.
Kết quả, nhỏ lại dùng thảo trị thương cho rừng.
Ta mở to vốn định hôm cải thiện thức ăn chút.
Mấy lần đầu tiên nhỏ mở nói y vuốt thỏ, âm thanh nhỏ chút khàn khàn vì đã rất mở miệng: “Có bạn với sẽ cô như vậy.”
Ta đ/ao soàn soạt, tức gi/ận bình, cô nữa, ông đây đi ăn canh suông ít nước, cũng nhạt chim.
Y thấp giọng cười nói chuyện với kia: “Ta tên Phất Minh, tên gì?”
Ta nằm nóc nhà ngậm cọng tranh, khỏi cười nhạo, thật sự ngốc, biết nói chuyện?
Nhưng vẫn được lòng yên lặng trả lời y, ông đây kêu Vô Trú.
Phất Minh tự hỏi tự trả lời: "Nươi nói sau này gọi Tiểu Bạch đi.”
Ta nhớ lông xám thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Y lại nói: “Hôm Tiểu Bạch muốn ăn gì?”
Ta nghiến răng, muốn ăn thỏ.
Phất Minh vào lòng vuốt lông: thương, ăn chút gì trước đi.”
Con được an ủi, cũng được còn tức gi/ận.
Ăn thôi thì nghe nhỏ này đi.