Trở về ký xá, vội vã tìm công cụ lắp cửa.
Lúc này, người bạn cùng phòng đã về, đang làm gì thế.
Tôi liền việc các ấy nghe, chỉ cần lắp là m/a sẽ vào được nữa.
Bạn cùng phòng vừa sự m/a q/uỷ, sợ đến mức còn chưa vào phòng đã quay người bỏ chạy.
Tôi cũng mặc kệ họ.
Đèn đã tắt.
Tôi nằm trong trăn lại mãi được.
Cũng lúc này, thấy phòng truyền tới những tiếng bình bịch.
Lông tơ của lập dựng đứng hết lên.
Tôi thận phân tích ng/uồn gốc của tiếng này, là tiếng cửa.
Mà là tiếng vào cửa.
Cảm như một muốn nhảy nhưng lại nhảy được, và mũi vào trên đó.
Tôi sợ vội vàng chui vào bịt kín tai dám đậy.
Lúc này một tiếng vang dội cất lên, dọa sợ mất h/ồn mất vía.
Là chuông thoại, bạn tin nhắn thăm tình hình.
Sau với ấy, bạn lập hoảng, cái này vấn đề.
Đó tiếng là dập đầu.
Là tiếng của đ/ập cửa.
Nếu như ấy đoán sai, này chắc hẳn là q/uỷ, chuyên dùng mở môn.
Con chỉ cần dập đủ ngày, môn sẽ mở lớn, đến người chúng đều ch*t.
Tôi bị dọa sợ ra, bạn làm thế nào bây giờ.
Bạn gặp được ông lão này đâu.
Tôi rõ chuyện ấy.
Bạn nghiêm nghị m/ắng óc.
Nào trùng hợp gặp được một ông lão vừa hay một hợp mọi mặt từ kích thước đến nguyên liệu như thế.
Bạn bảo đi tháo đi.
Thế nhưng căn bản dám đi, hai đều đã mềm nhũn.
Bạn sự còn cách nào, nên bảo tải hình ảnh của về thoại.
Sau giơ cao vái vái về phía trước tiên được đêm nay rồi nói.
Quả nhiên, sau vái xong, tiếng bình đã biến mất.