Cải tạo tuyến thể và cấy phôi th/ai đương nhiên không phải thật – tôi đã m/ua chuộc bác sĩ trong bệ/nh viện.
Vết s/ẹo sau gáy, thực chất chỉ là hình xăm do thợ xăm làm trong phòng mổ.
Thứ nhất, là để tạo vết tích giả đ/á/nh lừa Cố Tinh Thần.
Thứ hai, là để luôn nhắc nhở tôi: Tuyệt đối không được yêu m/ù quá/ng lần nữa.
Còn cái bụng bầu kia, bởi vì bác sĩ dặn anh ta không được chạm vào, nên đương nhiên anh ta chẳng thể phát hiện.
Tất cả đều là giả.
Chỉ có mỗi Cố Tinh Thần, là thật sự từng bước sa vào chiếc bẫy mà tôi giăng sẵn.
Chuyện đã trôi qua hai năm.
Nghe nói, sau khi tôi rời đi, Cố Tinh Thần vẫn luôn đi/ên cuồ/ng tìm ki/ếm tôi.
Giang Hoài Phong – vì thấy được những nỗi đ/au mà tôi đã trải qua qua các bài viết trên mạng – đã thề sẽ dốc toàn lực phá sập Tập đoàn Cố thị.
Còn Bạch Như Tuyết, sau vụ scandal kia thì thân bại danh liệt, hoàn toàn biến mất khỏi giới giải trí.
Còn tôi? Tôi đã bắt đầu sống những tháng ngày hạnh phúc ở nước ngoài.
Tôi c/ắt đ/ứt mọi mối liên hệ trong nước, kể cả với cha mẹ – những người chưa từng thật sự xem tôi ra gì.
Không chỉ lấy được bằng Thạc sĩ Văn học tại một trường danh giá thuộc Ivy League, tôi còn gặp được định mệnh của đời mình.
Anh ấy là một Alpha dịu dàng.
Dù là về tinh thần hay thể x/á/c, chúng tôi đều vô cùng hòa hợp.
Anh ấy đ/au lòng vì những gì tôi từng trải qua, và không muốn tôi phải chịu khổ nữa.
Thế nên, chúng tôi đã cùng nhau đến trại trẻ mồ côi và nhận nuôi một đứa trẻ – một Beta dịu dàng và thông minh.
Tôi từng hỏi anh, tại sao không chọn một Alpha hay Omega có địa vị xã hội cao hơn và năng lực tốt hơn?
Anh nói, anh chưa bao giờ cho rằng Beta là kém cỏi.
Chỉ riêng một Beta như tôi, đã đủ khiến anh say đắm cả đời.
Anh còn nói, bởi vì tôi chưa từng được người ta đối xử dịu dàng, nên anh muốn tự tay nuôi dưỡng đứa bé Beta này.
Xem như đang chữa lành cho “tôi khi còn bé” một lần nữa.
Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt rơi lã chã, anh lại hôn tôi, hết lần này đến lần khác.
Thấy không, Cố Tinh Thần, tôi không phải là một Beta thấp hèn.
Kẻ thật sự thấp hèn… chính là một Alpha mang trong mình tư tưởng thối nát như anh.
Vài năm sau đó, tôi nhận được tin:
Cố Tinh Thần vì trầm cảm mà sinh bệ/nh, sắp không qua khỏi nữa rồi.
Dẫu sao cũng từng đầu ấp tay gối, một ngày vợ chồng, nghìn năm ân nghĩa.
Tôi, đương nhiên, phải tiễn anh ta đoạn đường cuối cùng.
Thế là, tôi gửi cho Cố Tinh Thần bức ảnh chi tiết hình xăm sau gáy, cùng với báo cáo y tế chứng minh tôi chưa từng mang th/ai.
À, còn một thứ quan trọng nhất — Là lịch sử chỉnh sửa các bài đăng trên Weibo của tôi.
Tôi muốn anh ta, trước khi trút hơi thở cuối cùng, phải biết mình đã bị tôi đùa giỡn như thế nào.
Tôi muốn anh ta… ch*t không nhắm mắt.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Tập đoàn Cố thị đăng thông báo trên mạng về việc Cố Tinh Thần qu/a đ/ời.
——————————
“Ba ơi, ba lớn nấu cơm xong rồi, đang chờ ba tới ăn cơm ạ!”
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại kéo tôi trở lại thực tại.
Đứa con trai Beta của tôi ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu đến mức khiến người ta muốn tan chảy.
Tôi cúi người bế thằng bé lên, hôn nhẹ lên má nó.
“Đi nào, chúng ta cùng đi nếm thử tay nghề nấu ăn của ba con.”
Tôi… cuối cùng đã thực sự bắt đầu một cuộc đời mới.
_END_