Tôi với cậu ấy trong game còn kết hôn đến ba kiếp lận đấy!

Nếu giờ muốn ly hôn, phải tốn tận 999 tệ!

Tôi là một sinh viên nghèo kiết x/á/c…

Tôi thật sự… thực sự khóc hết nước mắt luôn rồi…

Không ly nổi! Hoàn toàn không ly nổi!!

Nhưng… có khi nào tôi nghĩ nhiều quá không?

Dụ Như đẹp trai ngời ngời thế kia, sao lại đi thích đàn ông được?

Quá là thiệt thòi ấy chứ!?

Nghĩ tới đây, tôi thở phào một cái.

Thôi kệ đi.

Cậu ta thích trai hay gái thì liên quan gì tới tôi đâu —

Miễn là tôi vẫn thích con gái là được!

Bên này, Dụ Như lại tiếp tục nhắn tin qua WeChat.

Tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn lễ phép nhắn lại vài câu.

Dù sao… sau này trong game còn phải làm nhiệm vụ couple nữa mà!

6

Tôi ngủ một mạch tới sáng.

Hôm nay lại là một ngày full lịch học từ sáng đến chiều.

Mệt đến mức tôi — một cục thịt tròn đáng yêu — cũng cảm thấy sắp xỉu lên xỉu xuống rồi đây này…

Tôi lết từng bước mệt mỏi đi ăn trưa.

Còn chưa kịp bước vào căn-tin, đã bị kẻ tôi cực kỳ gh/ét chặn đường.

Là Triệu Bình lớp bên cạnh.

Ốm như cây tre, mà ngày nào cũng thích ki/ếm chuyện với tôi.

Chỉ bởi vì...

Cô gái mà cậu ta thích — lại thích tôi.

Bạn nghĩ xem, có nực cười không cơ chứ?!

Triệu Bình cao hơn tôi có chút xíu.

Lúc này hắn đang dùng ánh mắt kh/inh khỉnh liếc nhìn tôi một lượt:

“B/éo như thế mà còn ăn, không sợ ăn thành heo hả?”

Tôi nhún vai “ồ” một tiếng, tỉnh bơ đáp lại:

“Hết cách rồi, tuy gia gia hơi tròn một chút, nhưng mà gia gia đẹp trai, được con gái thích — đúng không, Lạc Lạc?”

Lạc Lạc lập tức gật đầu phụ họa.

Triệu Bình tức đến đỏ cả mắt, hắn ta lườm tôi một cái rồi vội vã chạy đi.

7

Lấy cơm xong, điện thoại “ting ting” hai cái.

Là tin nhắn từ Dụ Như.

Dụ Như:【Phàm Phàm, tối nay đ/á/nh phụ bản không?】

Tôi nhìn màn hình, rồi tắt ngay điện thoại.

Trời ơi, cậu ta biết rõ tôi là con trai rồi, còn gọi là “Phàm Phàm”?!

X/ấu hổ ch*t mất!!

Khoan đã, chắc chắn là cậu ta đã biết từ sớm rồi mà.

Ấy thế mà vẫn gọi tôi như vậy không biết bao nhiêu lần…

Tôi đang rối như tơ vò, thì Lạc Lạc đột nhiên lên tiếng:

“Dụ Như à?”

Tôi gật đầu, vẻ mặt đầy băn khoăn:

“Cậu nói xem, có khi nào… cậu ta thật sự thích tôi không?”

Lạc Lạc nhún vai:

“Chưa chắc đâu. Cậu nghĩ nhiều thế làm gì? Chẳng lẽ cậu quan tâm?”

Tôi cúi đầu, dùng mũi chân cào nhẹ trong giày, bối rối nói:

“Cũng không hẳn… chỉ là thấy hơi… ừm… dù sao cậu ấy cũng là đàn ông mà!”

“Thì sao?” — Lạc Lạc gắp một miếng rau bỏ vào miệng, nhai nhai, tỉnh bơ nói:

“Giờ cặp đôi đồng giới thiếu gì đâu?”

Ờ ha…

Dù cho cậu ta có thích con trai đi nữa...

Thì tôi chỉ cần đi tán một cô gái xinh đẹp, là ổn thôi mà!?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm