Hồi còn nhỏ, không thích tôi.
Tôi thích quấn quýt quanh nhưng lại đẩy ra.
Sau này mới ra, có thể nhớ lại ức đ/au khổ nhất của bà.
Mỗi lần bố phòng ngủ và khóa cửa bên tiếng đầy đ/au khổ của tôi.
Có một lần, cắn cái tai của bố tôi, bị đ/á/nh tới mức mình mẩy tím tái.
Tôi lén bưng chậu lạnh, làm thương cho bà.
Tay vừa chạm cơ thể thì bị hung hăng đẩy ngã đất.
Bà vừa vừa đi đi.
Tôi vã bò dậy, vừa vừa một câu: “Con không bị ra.”
Bà lão nhà kế bên từng nói, không con gái, con ở đây quá khổ sở.
Lúc đó bắt chước người lớn, chứ hoàn toàn không này có ý nghĩa gì.
Nhưng đột nhiên lại lòng.
Đây là lần tiên tôi, áp.
Hôm với nhiều thứ.
Bà là đứa trẻ ngoan, không trút gi/ận lên tôi.
Bà dù có bùn thì cũng cố gắng hết sức sống.
Từ hôm bắt dạy viết chữ toán, giảng cho nghe về lá đỏ trên sân vận động, nắng áp thư viện.
Tôi là sự áp duy cuộc sống tối tăm mịt m/ù của bà.
Bây sắp rời đi rồi.
Trong lòng cực kỳ lưu bịn rịn, nhưng biết, trước tới bay chưa từng thuộc về nơi có cuộc sống hoàn toàn mới.
Trong làn mắt, bóng hình hoàn toàn tan biến.
Một cánh tay lạnh lẽo gạt đi mắt của tôi.
Tôi kinh ngạc lên.
Tay trái Q/uỷ Nương cầm khăn trùm đỏ, tay mắt giúp tôi, thương trên mặt biến mất rồi, mắt bồ má ửng hồng, mặt xinh đẹp.
Thư Sinh đứng bên cô, mắt dịu dàng, nụ cười trẻo.
Hai cánh tay nhỏ lấy eo tôi, Hiểu Hiểu ló lưng tôi, bé nói: “Chị buồn, và bố sẽ ở bên chị.”
Tôi kinh ngạc nói: “Sao mọi người vẫn chưa đi th/ai vậy?”
Thư Sinh nói: “Bọn ta là tu luyện suốt 200 năm, tự do tự tại pháp vô biên, lại đi th/ai chứ?”
Q/uỷ Nương nói: “Bọn ta vẫn bị nh/ốt sâu, muốn đi ngắm nhìn thế giới ngoài kia lâu rồi.”
Hiểu Hiểu nói: “Bên ngoài chắn sẽ có nhiều đồ chơi hay ho. b/ắt n/ạt chị, sẽ bắt đó làm bi ve.”
Một tia nắng ban mai c/ắt ngang bóng tô đỏ cả áng mây đông.
Trời sáng rồi.