Bị nói trúng tâm tư, nam chính nhìn nhỏ chằm chằm vào bát cháo còn bốc hơi, nuốt nước bọt rồi khẽ giải thích: "Không phải đâu anh, em không có nơi nào để đi."

Câu trả lời này cũng khiến tôi hài lòng.

"Vậy em tên gì?"

Nam chính nhỏ rụt rè lắc đầu: "Không có tên."

"Hửm?"

【Nguyên chủ sau khi nhặt cậu ta về, luôn gọi cậu ta là ăn mày nhỏ, sau này gọi là Văn Bạch.】

"Văn Bạch... nguyên chủ hy vọng cậu ta thuần khiết không tì vết?"

【Anh nghĩ nguyên chủ tốt quá rồi, là vì thấy da cậu ta trắng, lại ng/u ngốc như tên ngốc nên mới đặt như vậy.】

Tôi: "..."

4.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng với tiểu nam chính, giọng nói dịu đi: "Anh họ Văn, em có muốn cùng họ với anh không, gọi là Văn Triều thì sao?"

Tiểu nam chính chớp chớp hàng mi dày đen: "Văn... Triều?"

"Ừm, Văn Triều mà tỉnh (Triều: buổi sáng), mỗi ngày đều là khởi đầu mới."

【Ký chủ, anh sao có thể tùy tiện đổi tên nam chính!】

"Tôi nuôi, ngay cả cái tên cũng không xứng đặt sao?"

Cậu ta chưa từng được đi học, đang cố gắng hiểu ý tôi. Tôi thừa thắng xông lên, "Vậy em có sẵn lòng về nhà với anh không? Người nhà anh đều c.h.ế.t hết rồi, giống em vậy, rất cô đơn."

Phòng bệ/nh đột nhiên im lặng.

Văn Triều rũ đầu: "Anh ơi, em đã làm chuyện x/ấu..."

Bây giờ Văn Triều vẫn chưa đến mức quá nh.ạy cả.m. Nhưng vẫn sẽ tự gh/ét bản thân chìm đắm trong tự dằn vặt vì lỗi lầm mình đã gây ra.

Tôi ngắt lời, uốn nắn, "Thế nào là x/ấu?"

"Dạ?"

"Không ai dạy em phân biệt đúng sai, đột nhiên có người nói, ăn tr/ộm có thể lấy được điều em muốn, đổi lại là anh trong hoàn cảnh đó cũng sẽ làm, nói cho cùng, con người đều bị d.ụ.c vọng thúc đẩy." Tôi bưng bát cháo vừa nhiệt độ đặt vào tay cậu ta, "Chẳng qua em cũng chỉ là để thỏa mãn khát khao no bụng."

Đứa trẻ mười tuổi, chỉ biết "muốn", nhưng lại không hiểu d.ụ.c vọng là gì, đôi mắt sáng ngời tràn đầy bối rối.

"Anh tiếp cận em cũng là để thỏa mãn d.ụ.c vọng của anh."

"Cái gì?"

"D/ục v/ọng có thể khiến anh muốn sống tiếp." Tôi cúi mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Thật ra ngày gặp em, anh vốn dĩ muốn c.h.ế.t rồi, là em khiến anh đột nhiên nhớ lại chính mình thuở nhỏ, bị lạc ba mẹ, bị b/án cho bọn buôn người, bị ba nuôi ép làm đủ thứ tr/ộm cắp lừa lọc..."

Tôi chỉ muốn sống yên ổn... Nhưng lại bị người ba nuôi mê cờ b.ạ.c s/ay rư/ợu đ.á.n.h c.h.ế.t thật sự.

Trớ trêu thay, số phận không để tôi c.h.ế.t hẳn, còn cho tôi cơ hội sống lại.

Văn Triều cúi đầu nhìn bát cháo trong tay, nửa hiểu nửa không nhìn tôi.

Văn Triều, có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết được. Từ cái nhìn đầu tiên thấy cậu, anh đã x/á/c định, chúng ta là cùng một loại người.

Khao khát cái ch*t, nhưng vẫn mong chờ sự c/ứu rỗi.

5.

Sau khi Văn Triều đã quen với việc ở bên tôi, tôi mới thong thả làm thủ tục xuất viện, đưa cậu ấy về nhà.

Nguyên chủ dù sao cũng là tra công. Có sắc có tiền. Nhìn vào căn biệt thự tráng lệ trước mắt, thứ mà tôi chỉ từng thấy trên TV. Tôi thất thần trong chốc lát.

Văn Triều cũng rất kinh ngạc: "Anh ơi, anh giàu đến thế sao?"

Thật trùng hợp, tôi cũng vừa mới biết, "Ừm, chắc đủ để nuôi em và anh."

Văn Triều sau khi tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi. Giống như một chú ch.ó bị chủ nhân gọi đến.

Tôi không nói gì, cậu ấy cứ đứng yên lặng ở đó. Nước tí tách chảy dọc theo tóc mái rơi vào mắt, cậu ấy khó chịu dụi dụi mắt.

"Lại đây." Tôi kéo cậu ấy vào phòng tắm, cầm máy sấy sấy khô tóc cho cậu ấy.

"Không sấy khô đợi sinh bệ/nh à?" Những sợi tóc mềm mại lướt qua đầu ngón tay.

Ít khi được chạm vào, cậu ấy khó chịu rụt cổ lại: "Nhột."

Tôi xoay thẳng đầu cậu ấy, nói với người đang nhìn lại vào gương: "Đừng né."

Không hổ là nam chính thuộc kiểu u ám, từ bé đã có ngũ quan rõ nét, tóc lâu ngày không c/ắt đã dài ngang vai. Thế nên gương mặt non nớt của cậu ấy tạo ra một ảo giác bé trai mang nét con gái. Thảo nào nguyên chủ lại muốn ngủ với cậu ấy.

Tiếc là tôi không phải người đồng tính, càng không phải cái tên s/úc si/nh nguyên chủ kia.

Tôi dọn dẹp một phòng khách, "Lớn thế này rồi, ngủ một mình không có vấn đề gì chứ?"

Văn Triều liếc nhìn chiếc giường xe hơi hoạt hình mới m/ua rồi nhìn tôi gật đầu.

Cho đến...

Nửa đêm của năm ngày sau, tiếng sấm vang lên.

Tôi đụng phải Văn Triều đang ôm gối ở hành lang ngoài phòng, với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Lần đầu tiên tôi hiểu tại sao nguyên chủ lại nhặt Văn Triều về nhà ôm ngủ.

Thiết lập nhân vật.

Nguyên chủ tận mắt chứng kiến mẹ và nhân tình h/ãm h/ại ba ruột như thế nào, sau khi mẹ thừa kế gia sản và tiền bảo hiểm khổng lồ. Bà ta chê hắn là cái đuôi phiền phức, không chỉ đ.á.n.h m/ắng mà còn bắt làm người hầu. Thường xuyên nh/ốt hắn trong gác mái tối tăm.

Cuộc sống bi t.h.ả.m đó kéo dài cho đến khi mẹ hắn và nhân tình lái xe s/ay rư/ợu đ.â.m rào chắn rơi xuống sông. Hắn cực kỳ sợ bóng tối, chỉ cần rơi vào bóng tối là cơ bắp sẽ vô thức r/un r/ẩy.

Trớ trêu thay, bản thân tôi lại có một vấn đề, bóng tối mới mang lại cho tôi cảm giác an toàn.

Vòng lặp á/c tính.

Thức trắng năm đêm dài, tôi cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi. Lục lọi khắp nhà mới tìm thấy một lọ t.h.u.ố.c ngủ nhỏ xíu.

Ánh mắt Văn Triều nhanh chóng bị lọ t.h.u.ố.c trên tay tôi thu hút. Chưa kịp để tôi phản ứng, lọ t.h.u.ố.c đã nằm trên tay cậu ấy.

"Anh ơi..." Cậu ấy nhìn chằm chằm vào chữ in trên lọ mím môi: "Văn Triều bây giờ không thể thỏa mãn d.ụ.c vọng của anh nữa sao?"

Tôi: "Hả?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm