Giang Hạo ngồi xổm xuống cạnh tôi, lấy đèn pin vết thương, lập tức nhíu lông mày đ/au xót: "Vết đ/âm sâu quá, phải tìm ngay mới được."
Lâm cũng gật đầu: bẩn thỉu, nhiễm trùng uốn ván thì toi. Kệ Phương Thiện đi, con đi/ên hoạn đúng là th/uốc chữa."
Mấy đồng thanh ch/ửi rủa Phương Thiện. Đúng lúc này, đột nhiên nhảy lên cánh tay tôi. Nó chằm chằm nhìn vết thương, đôi mắt đen kịt phấn khích, chiếc lưỡi chẻ đôi thon dài từ phình lên cục thịt lồi. trong chớp mắt, cục thịt nứt như đóa hoa, biến thành giác hút đ/âm vết thương.
"Đệch mẹ!" Giang Hạo nổi đi/ên, túm hất mạnh, có lẽ lúc hút m/áu đã nguyên mới được. ầm tường, nhớt xanh lét b/ắn tung tóe, phát tiếng rít chói tai.
"Trời ơi, nó sắp tàn sát kinh khủng hơn Phương Thiện gấp vạn lần, mau!" hoảng kéo Giang Hạo dậy. Cánh đ/á nằm cạnh thể thoát được, còn cách sang phòng đ/á của Phương Thiện - đầu cô ta còn hơn độ Linh.
Tôi xông tới bức tường nơi Phương Thiện biến mất, đi/ên tay lên Lâm đầu: "Một con q/uỷ nhỏ bị Giang Hạo đ/á/nh bật thế kia, đ/áng s/ợ nào?"
Vừa lời, tường dậy lơ lửng toàn thân phình to thấy rõ. nhờn xanh lét nhỏ giọt lả thân trơn mọc vô số tu như bạch tuộc.
"Được, cậu ở lại đây phó Linh. Mấy còn lại theo ta đ/á/nh Phương Thiện."
"Đừng! Chờ tôi với!" Lâm hoảng lao suýt đẩy cả ba tôi tường.
Trong tích tắc nguy cấp, tôi phải viên gạch lồi. rít lên, các tu tua tủa lao đầu tu nở giác hút với vô số răng nhọn chi chít.
Tiếng thét kinh hãi vang lên đồng loạt. Cánh đ/á xoay vòng ngay trước khi tu tới người, đưa cả nhóm sang phòng bên.