31
Thì ra vậy.
Năm đó mẹ nghe cuộc việc chia với Khương Hoán giữa Vũ.
Bà cảm thấy cam lòng nên đến triệu.
Khó trách tại sao Khương Hoán đi/ên cuồ/ng muốn trả th/ù thế.
Mà chọn hôm nay để diện với mẹ, để trông vẻ vô tội hơn vở kịch này.
Tôi tục diễn.
“Mẹ?” mẹ với hoe, chột dạ mà bà dám ngẩng đầu.
“Tiền đâu?” chất bà.
Mẹ bắt đầu lắp trả mà.”
Tôi gần đứng vững.
Tôi lấy ra thẻ mà Khương Hoán đưa cho tôi, đó gồm thẻ của toàn bộ tiền trên người.
Tất đều đặt mặt Khương Hoán.
Giọng ấm ức mà nên ngắt quãng, gần thể thành câu:
“Lúc đó chia tay… thấy hôn người khác.”
“Chuyện tiền bạc biết, mẹ n/ợ anh, trả lại, còn tiền lần đưa, hề động vào.”
“Anh đúng, chúng thật hợp nhau.”
“Xin lỗi, cứ coi từng xuất hiện đi.”
Khi quay lưng lại.
Tôi ý góc để rơi nước mắt.
Cũng kịp quan sát biểu cảm trên gương mặt Khương Hoán, liền lao thẳng ra ngoài.
Sau chạy ra ngoài.
Tôi nhanh chóng tắt bắt taxi đến Vũ.
32
Nửa tiếng nhà.
Cô đưa cho xem.
Đó mà cô quay phản ứng của Khương Hoán sau bỏ chạy.
“Quá c/on m/ẹ nó đỉnh luôn.”
“Phùng Miên, diễn xuất của mà làm diễn viên đúng quá uổng.”
“Không hổ danh Bạch Nguyệt lòng Khương Hoán mà, biểu cảm đi, thật quá thú vị.”
Trình cười sảng khoái đùi cô xuống bên cạnh tôi.
“Sau chạy đi, Khương Hoán đơ ra lúc lâu, đến đuổi theo biến rồi.”
“Điện gọi đến thấy hành lý của suýt nữa phát đi/ên.”
Trình vai cái.
“Này, thật nhé, hình Khương Hoán thích thật, mình quen nhiêu năm vậy rồi, đậy lần đầu tiên thấy trên mặt xuất hiện biểu cảm thế.”
Tôi chỉ thoáng qua vài giây tắt hứng thú mặt ta.
“Anh ư?”
“Không xứng, được.”
Trình vươn “Ừ, đúng.”
“Dạo ở phát hiện gì không?”
Tôi lấy từ túi ra chiếc ổ đưa cho cô ấy: “Tìm rồi.”
Trong ổ đó những ảnh các tư của những người bạn cũ rơi tình yêu đ/á/nh lý trí của Khương Hoán.
Đây chính lý do khiến dù bị xử bất bởi gã tra nam đó mà vẫn dám lên tiếng.
Họ lỗi gì cả.
Chỉ đặt niềm tin sai kẻ đáng tin.
Trình hỏi tôi: “Xong sao?”
Tôi cười: “Vẫn đủ.”
“Cái mình muốn sống bằng ch*t, mỗi ngày đều phải sống lo sợ bất mãn.”
Trình vai tôi: “Được, chị đây tục đồng hành với cậu!”
Cậu bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: “Cậu thấy những ảnh chụp chưa?”
Tôi dừng chút, cười gật “Ừ, thấy xóa rồi.”
Thật ra dối.
Ảnh của mọi người thấy rồi.
Chỉ những ảnh năm đó của với thấy.
Nhưng bận tâm nhiều đến thế.
Chỉ cần còn lo lắng sau này, dám lên tiếng mặt.
Ảnh của tôi.
Đã nên còn quan trọng nữa.