Sau đại hội Tiên Môn, ta bị đuổi khỏi Ki/ếm Tông, trở thành kẻ ăn mày bị mọi người hắt hủi.

"Này, đây chẳng phải Thẩm chưởng môn của Ki/ếm Tông sao? Sao lại ra đường xin ăn thế này?"

"Lão không biết x/ấu hổ, ép buộc đồ đệ làm chuyện tình cảm trái lễ, cả tiên môn trăm họ đều biết rồi."

"Thẩm Ngọc Khê là kẻ đi cửa sau hả?"

"Phải, lại còn ở thế dưới cơ. Khi đồ đệ hắn công khai lấy ra Lưu Quang Kính, tất cả đều sững sờ. Chao ôi, cảnh tượng ấy, âm thanh ấy..."

Ta co rúm trong góc tối, nghe họ chỉ trỏ trước mặt ta, chỉ muốn tan biến ngay lập tức.

Nhưng bọn họ đầy hứng thú với ta, vây kín bốn phía, càng nói càng hăng.

Toàn thân r/un r/ẩy, ta lấy mái tóc rối bù che lấy khuôn mặt, cố tránh ánh mắt họ.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, đám người mới dần tản đi.

Có kẻ đ/á nửa cái bánh bao đến: "Ăn đi, đồ ăn mày."

Chờ x/á/c nhận xung quanh không còn ai, ta mới nhặt nửa cái bánh bao đó lên, dùng tay áo chà đi chà lại.

Xưa kia có pháp lực hộ thân, ta chỉ cần uống sương đọng gió trời, ba năm ngày không ăn cũng chẳng sao.

Lúc tịch cốc, còn có thể nhịn đến ba tháng.

Nhưng giờ đây trong người không còn chút pháp lực nào, chẳng khác gì phàm nhân, hai tháng qua đói rét cơ cực.

Bánh bao chà mãi cũng không sạch, ta đói đến choáng váng đầu óc.

Giây phút môi chạm vào bánh bao, ta bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm nó hồi lâu..

Rồi ném mạnh nó đi!

Ta thở gấp, hai tay chống xuống đất, mắt đỏ ngầu.

Thẩm Ngọc Khê ta vốn là chưởng môn của đại tông phái đứng đầu thiên hạ, có mười bảy đệ tử chân truyền, hơn trăm ngoại môn đệ tử, đức cao vọng trọng, ngoài cửa không bao giờ ngớt khách.

Vì sao ta lại rơi vào cảnh ngộ này? Rốt cuộc ta đã sai ở đâu?

Ta sai ở chỗ là chưởng môn lại vi phạm môn quy, nảy sinh tình cảm với đồ đệ.

Ta sai ở chỗ là nam nhân, từ khi sinh ra lại thích nam nhân.

Ta sai ở chỗ ngộ nhận tình đơn phương thành tình cảm hai phía, làm người khác gh/ê t/ởm mà không tự nhận ra!

Đáng lẽ nên khóc một trận cho thỏa.

Nhưng ta đã thử rồi, không rơi nổi giọt lệ nào.

Cảnh tượng ở Đại Hội Tiên Môn như á/c mộng ám ảnh ta, khiến ta không được ngơi nghỉ dù chỉ một khắc.

Lúc bị đuổi khỏi Thác Thương Sơn, ta hỏi Tiêu Uất:

"Nếu ngươi đã gh/ét ta, sớm từ chối là được, ta chưa từng ép buộc ngươi."

Tiêu Uất khoác y phục chưởng môn mới, phẩy tay áo cười kh/inh bỉ:

"Nếu đệ tử từ chối, Sư tôn còn đối tốt với đệ tử nữa sao?"

"Chịu đựng hai năm nh/ục nh/ã để đổi lấy địa vị hôm nay, xứng đáng."

"Nh/ục nh/ã..."

Tưởng là chân tình đối đãi, nào ngờ trong mắt người khác chỉ là trò nh/ục nh/ã.

Hai tay ta dùng sức, đầu ngón tay cào xuống mặt đất thô ráp đến chảy m/áu.

Bóng chiều dần đậm, gió cuối thu mang theo hơi lạnh buốt giá.

Nhìn con phố dài vắng tanh, ta chợt cảm thấy mình như á/c q/uỷ cô đ/ộc lầm lũi giữa nhân gian.

Ti tiện, dơ dáy, không dám lộ ra ngoài sáng.

Trong cơn mê muội, đôi giày quen thuộc hiện ra trước mắt.

Trái tim ta đ/ập thình thịch, ngẩng đầu nhìn lên.

Bóng dáng cao lớn của Tiêu Uất bao trùm lấy ta, áo choàng đen phấp phới trong đêm.

Ngón trỏ đeo nhẫn bạc tượng trưng cho thân phận chưởng môn, tay cầm nửa cái bánh bao ta vừa ném đi.

Khóe miệng hắn nhếch lên, nhìn xuống hỏi:

"Sư tôn... không đói sao?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm