Thế nhưng ngay lúc vừa định lên môi ấy, trán ngón tay thon nhẹ lại.
Ngay sau đó, nói khàn khàn, trầm thấp Dương vang lên:
“Mạnh Hiểu, được.”
“Vì đủ tham lam rồi.”
Tôi ngơ chớp mắt, hiểu đang nói gì.
Hình sau đó ấy nói thêm điều gì đó nữa.
Nhưng men rư/ợu kéo vào cơn ừ tiếng, rồi ngã ra ngủ mất tiêu.
Trong cơn mơ màng, cảm giác vẫn đang kiên nhẫn chút một.
Tôi trở tìm tư dễ hơn, lòng thầm nghĩ — thật tốt
Chỉ được thôi.
...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngẩn nhìn trần phòng ký túc hồi lâu.
Rồi chầm chậm cuộn tròn chăn, gào thét thành tiếng.
... Cái quái gì vậy trời!
Tối qua cái quái gì vậy!!!
Tôi định… giở trò l/ưu m/a/nh?!
Thôi thì l/ưu m/a/nh cũng được, nhưng Dương từ thật sự x/ấu hổ mất..
Trời ơi, tới mức muốn m/ua máy bay ra khỏi Trái Đất đêm…
Sau cơn bẽ bàng ấy, rơi vào trạng thái buồn bã, thất vọng.
Tại sao Dương từ chối tôi?
Lẽ ấy đang đùa giỡn tình cảm thôi sao?
Tôi cùng chán nản.
Đang định xuống giường rửa mặt cho tỉnh táo, cẩn thận trượt cái — cả mất đà ngã xuống sàn, cú rõ đ/au.
“Á…!”
Tôi đ/au mức thở thôi cũng khó khăn.
Xui xẻo thật… Ký túc lúc chẳng ai.
Tôi cố gắng dậy, nhưng óc trở nên choáng váng.
Rồi... đột nhiên, dòng ký ức hỗn bất chợt ùa về tâm chồng chất và rối ren.
Trước tối sầm lại, rồi biết gì nữa.
Lúc mở ra lần nữa, ở viện.
Bạn cùng phòng, Nhị Hắc, đang ngồi bên giường.
“Ơn trời, cùng cũng tỉnh Mạnh Hiểu! Làm sợ khiếp!”
Đầu óc vốn rối, thêm mơ hồ.
“Nhị Hắc? Sao ở viện thế?”
“Bọn net vừa vào phòng nằm bất động dưới đất. Mấy đứa sợ quá, lập tức đưa viện.”
"Cậu đừng lo, chút thôi, sao đâu. À sắp tới rồi đấy.”
Tay đang xoa trán bỗng khựng lại.
“…Bạn trai? gì trai?”
Đến lượt Nhị Hắc đơ người.
“Ơ… chứ? Bạn Dương — Nam thần trường đấy!. Hôm qua tình tứ tay nhau ăn cơ mà?”
“Chu… Dương?!”
“Anh ấy sao?!”
Cả hóa đ/au búa bổ.
Hai mảng ký ức đan xen nhau khiến phân biệt được đâu thực, đâu mơ.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở, chàng vội vã vào.
Gương mặt ta rất đẹp, nhưng cau mày đầy lo lắng.
Là Dương.
Nhìn ngồi đó ngơ thở hơi.
Rồi chẳng nói chẳng nhanh tới ôm chầm lấy tôi, trầm ấm an ủi:
“Biết tối qua nên ở bên em.”
“Bảo bối, khó không?”
Bảo bối?
Chu Dương... bảo bối???