Khi Giang Vọng gọi điện thoại đến, tôi đang trong quán bar thi uống rư/ợu với người khác.

Không kịp nhìn rõ số má, tôi bốc máy ngay.

“Địa chỉ gửi cho cậu rồi, bao giờ qua?”

“Hả?”

Cồn khiến đầu óc tôi lúc này đặc lại, hoàn toàn quên mất cuộc hẹn giữa tôi và Giang Vọng.

“Cậu đang ở quán bar?”

Có lẽ nghe thấy tiếng ồn phía sau, giọng anh ta bỗng lạnh băng.

“Đúng đấy, tổng giám đốc Giang có muốn qua uống rư/ợu không?”

Tôi cười hề hước hỏi.

Đầu dây bên kia im lặng, sau vài giây điện thoại tắt ngúm.

Tôi lẩm bẩm vài câu vô nghĩa rồi quăng chuyện này ra khỏi đầu.

Ánh đèn nhấp nháy rực rỡ phủ xuống, tiếng nhạc vang lên đẩy không khí cả quán lên đỉnh điểm.

Cơn say bốc lên đầu, tôi phấn khích đến đi/ên cuồ/ng.

Tôi nốc cạn ly rư/ợu vang, cởi nút áo sơ mi đến tận bụng, lắc đầu quay vào sàn nhảy.

Không khí ngập mùi th/uốc lá cùng rư/ợu, tiếng trống đ/ập thình thịch rung chuyển màng nhĩ.

Đang uốn éo quấn quýt với cô người mẫu ăn mặc nóng bỏng thì một cánh tay rắn chắc kéo mạnh tôi vào lòng.

“Tiền viện phí không đủ hả? Còn phải ra đây b/án thân nuôi miệng à?”

Xung quanh toàn thanh niên ăn mặc phóng khoáng đang quẩy cuồ/ng nhiệt.

Bộ vest chỉn chu của gã đàn ông trông thật lạc quẻ giữa chốn này.

Giang Vọng nhíu mày liếc quanh, vẻ mặt lạnh lùng như đang nén cơn thịnh nộ.

“Tiền viện phí gì? Toàn là tôi bịa đấy thôi!”

Men rư/ợu xông lên, tôi ợ một cái rồi phun hết sự thật.

Tôi móc điện thoại, chỉ vào số dư tài khoản ngân hàng: “Tôi đây tiền đầy túi! Mấy lời trước chỉ là cớ để tiếp cận anh thôi.”

“Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Tống thị đấy nhé!”

Vừa dứt lời, giọng tôi bỗng xịu xuống.

“Nhưng có lẽ sắp không còn là bố tôi nữa rồi.”

Cảnh tượng ban ngày ở biệt thự họ Tống hiện về, tâm trạng tôi rơi xuống vực.

Từ lúc lọt lòng, tôi đã khác người.

Phần dưới cơ thể tôi có thêm một bộ phận so với người thường.

Hồi đó Tống Hoành Dương và mẹ tôi chạy khắp các bệ/nh viện, cuối cùng x/á/c định tôi là người lưỡng tính.

Bác sĩ bảo không ảnh hưởng sinh hoạt, lại thêm tính tôi nghịch ngợm nên họ nuôi tôi như con trai.

Bao năm qua tôi chưa từng thấy mình khác biệt.

Cho đến khi nghe Lý Tú Liên buông lời, tôi chợt nhận ra trong mắt họ, tôi chính là quái vật...

Ngay cả cụm từ “nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ” của bà ta tôi cũng không thể bác bỏ, vì đó là sự thực.

Mũi cay cay, tầm mắt mờ đi vì nước.

Giữa chốn bar ồn ã này, tôi lại cảm nhận nỗi cô đơn và ngột ngạt đến tuyệt vọng.

Như kẻ sắp ch*t đuối vớt vát sợi rơm cuối cùng, tôi túm ch/ặt áo Giang Vọng, áp đầu vào ng/ực anh nức nở: “Từ nay tôi chỉ còn một mình rồi. Giang Vọng, anh đưa tôi về nhà được không?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm