Ngày hôm sau, dì Lý đi chợ trấn b/án th/uốc, tiện thể chuyển hộ khẩu của tôi sang tên dì.
Khi trở về, dì xách theo một cân thịt và mấy khúc xươ/ng lớn.
“Hoài Tịch! Lý Hoài Tịch!”
Từ xa đã nghe thấy dì lớn tiếng gọi, vẫy tay với tôi, tôi càng ngồi thẳng lưng, đỏ mặt không biết phải đáp lại thế nào.
Lúc đó đang là buổi chiều, mấy dì hàng xóm tụ tập lại một chỗ tán gẫu. Thấy vậy, họ xì xào bàn tán.
“Con nhỏ quả phụ này không biết trúng gió gì mà lại đi nuôi con cho người ta.”
“Nghe nói chỉ vì con bé ranh này mà tốn hết ba vạn tệ rồi. Chắc con nhỏ quả phụ tiêu hết sạch tiền của thằng chồng ch*t ti/ệt để lại rồi ấy nhỉ?”
“Vậy sau này cả nhà họ sống kiểu gì đây?”
“Có gì đâu, con nhỏ quả phụ tính tình thì hơi tệ, nhưng dáng dấp cũng ngon nghẻ, dạng chân ra là có khối người đưa tiền đến tận cửa.”
Trong một tràng cười nhạo đầy á/c ý, lần đầu tiên tôi biết thế nào là “phẫn nộ”.
Tôi nhặt những viên đ/á nhỏ, dùng hết sức ném về phía họ, không ai được phép nói x/ấu dì Lý!
Tiếng cười nhạo biến thành tiếng kinh hô. Có lẽ dì Lý sắp về đến nhà rồi, mọi người cuối cùng cũng không dám đ/á/nh tôi, chỉ đ/ộc địa nguyền rủa tôi vài câu rồi giải tán.
Tôi chạy nhanh về nhà, dì Lý vứt cả thịt xuống đất, vội vàng kiểm tra tôi mấy vòng.
“Hoài Tịch, có bị thương ở đâu không?”
Ơ…
Thật ra thì…
Có khả năng nào là, người bị ném đ/á là tôi, chứ không phải tôi là người ném không?
“Đồ miệng không có cửa, sau này còn dám ch/ửi con gái bà, có tin bà chặn đường đ/á/nh cho bọn con trai nhà chúng mày một trận không hả!”
Thấy tôi không sao, dì Lý đi đến trước cửa nhà hàng xóm, m/ắng xơi xơi mấy bà thím vừa nguyền rủa tôi một trận, m/ắng xong dì mới hậm hực về nhà.
Ra là được che chở là cảm giác như thế này.
Dì Lý dắt tôi vào nhà, tôi vừa đi vừa nghĩ, ở cái nhà kia, cũng từng có người trong thôn nói x/ấu mẹ tôi, họ nói mẹ tôi là con gà mái không biết đẻ trứng. Nghe vậy tôi liền nhổ nước bọt vào họ, nhưng mẹ tôi nghe tin chạy đến, túm lấy cánh tay tôi lôi về nhà, m/ắng cho một trận.
Mẹ bảo tôi đừng gây chuyện bên ngoài, để mẹ bớt lo lắng được không? Rõ ràng là tôi đang bảo vệ mẹ mà…
“Dì ơi… con xin lỗi.”
“Gì cơ?”
Thấy tôi nói một câu không đầu không cuối, dì Lý dừng bước, ngồi xuống nhìn tôi.
“Hoài Tịch làm sao thế?”
Tôi đỏ mặt, giọng nói run run.
“Con đ/á/nh người… gây rắc rối cho dì rồi… sau này…”
Dì Lý ngắt lời tôi.
“Sau này lớn lên, có thể nhặt hòn đ/á to hơn mà ném chúng nó. Hoài Tịch biết bảo vệ dì rồi, dì vui còn không kịp.”
Dì trìu mến véo má tôi, nơi chỉ còn da bọc xươ/ng.
“G/ầy quá, con gái phải mũm mĩm mới thích, lát nữa ăn nhiều thịt vào.”
Vì vậy, hôm nay được ăn thịt kho tàu.
Ở nhà dì Lý, lần đầu tiên tôi được ăn trứng chưng.
Lần đầu tiên được ăn thịt kho tàu.
Lần đầu tiên được uống canh xươ/ng.
Sau này còn được ăn rất nhiều món ngon khác nữa, nhưng cuộc sống gia đình thực tế không hề giàu có.
Rất nhiều đêm, tôi đều thấy dì Lý cầm mấy tờ tiền mỏng manh trong tay mà thở dài, tôi rất đ/au lòng cho dì.
“Xin cho dì Lý phát tài đi.”
Tôi thầm niệm trong lòng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lần này, ước nguyện của tôi cũng thành sự thật…
Những ngày tiếp theo, dì Lý mỗi ngày đều đợi đến khi cả thôn đã ngủ say mới trở về nhà.
Về đến nhà, dì lặp đi lặp lại kiểm tra xem cửa đã đóng kỹ chưa mới xách giỏ sau lưng vào nhà.
"Dì ơi, hôm nay dì đào được củ cải lớn hả?"
Tôi tiến lại nhìn, cả giỏ toàn củ cải lớn. Sao phải căng thẳng vậy nhỉ?
Dì Lý hai mắt sáng lên, vẻ mặt vui mừng, nhỏ giọng nói với tôi và Từ Kinh Mặc:
"Đây không phải củ cải lớn, là nhân sâm hoang đó. Nhiều nhân sâm hoang như vậy, có thể b/án được ba vạn tệ rồi..."
Tôi tuy không hiểu gì về nhân sâm hoang, nhưng kệ nó, có thể b/án được tiền là tốt rồi. Thế là tôi kiễng chân hôn dì một cái.
"Dì giỏi quá!"
Sau này, dì Lý còn đào được một giỏ "nấm" lớn.
Dì nói đó là linh chi, một giỏ có thể b/án được khoảng năm vạn tệ.
Rất nhanh, trong nhà đã có gần chín vạn tiền tiết kiệm, còn nhiều hơn cả trước khi m/ua tôi về.
Tôi yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Thật tốt, tôi không làm gánh nặng cho dì Lý.
Dì Lý bèn bế bổng tôi lên cao, hạ thấp giọng cười thầm: "Hoài Tịch đúng là ngôi sao nhỏ mang lại may mắn! Từ khi Hoài Tịch đến, nhà mình phất lên nhanh chóng!"
Từ Kinh Mặc cũng gật đầu.
Tôi thề, tôi thật sự đã thấy anh ấy cười.
Tuy chỉ vài giây.
Khi danh hiệu "ngôi sao nhỏ mang lại may mắn" ập xuống, cả người tôi đều đỏ bừng vì x/ấu hổ.
Thì ra tôi không phải là quạ đen...
Tôi là ngôi sao nhỏ mang lại may mắn sao?
...
Có tiền, cả nhà chúng tôi nhanh chóng chuyển lên thành phố, tôi thậm chí còn có cơ hội đi học.
Ở quê, Từ Kinh Mặc thường xuyên giảng bài cho tôi, cho nên kiến thức cơ bản của tôi cũng tàm tạm, không bị tụt lại quá nhiều.
Nửa năm sau, lần đầu tiên thi cuối kỳ, tôi cầm tờ giấy thi toàn điểm đạt về nhà, đang vui vẻ đẩy cửa, định để dì Lý khen tôi lại bắt gặp Từ Kinh Mặc đang bảo dì Lý ký tên.
"Chỉ được 98 điểm thôi à? Con trai dạo này thụt lùi rồi đấy."
Bước chân nhỏ bé đang nhảy nhót của tôi lập tức dừng lại giấu ch/ặt tờ giấy sau lưng.
Tôi vô cùng lúng túng.
Xong đời.
Bài thi cấp hai gần điểm tuyệt đối còn bị phê bình, mình là học sinh tiểu học mới đạt điểm đạt, không biết có bị đ/á/nh không nữa...
"Hoài Tịch về rồi đấy à? Các con thi cuối kỳ có kết quả chưa?"
Dì Lý cười híp mắt nhìn tôi.
Tôi: "...Ha ha."
"Đứa bé này, cười ngây ngô gì chứ."
Dì Lý bị tôi cười đến khó hiểu.
"Dì ơi hôm nay dì đẹp quá! Con về phòng trước đây!"
Hai tay giấu sau lưng, đối diện với mọi người đi ngang về phòng, đóng cửa phòng lại, tôi khẽ thở phào một tiếng.
Thật hú h/ồn, suýt chút nữa bị phát hiện rồi.
Nửa năm nay, vì có vốn khởi nghiệp, dì Lý mở một cửa hàng th/uốc bắc ở thành phố, dì không tự mình đào dược liệu nữa mà bắt đầu tập trung vào việc kinh doanh.
Dựa vào đôi tay chỉ có thể an phận thủ thường mà thôi, nhưng dựa vào cái đầu thì sẽ đại phú đại quý.
Chúng tôi thậm chí còn m/ua được nhà ở thành phố, tôi cũng có phòng riêng của mình.
Sau khi rời khỏi cái nhà đó, tôi chưa từng nghĩ rằng, có một ngày, tôi cũng có thể sống cuộc sống như công chúa.
Vùi đầu vào chăn, tôi ngốc nghếch cười, nhưng cười rồi, cảm giác áy náy lại tràn ngập trong lòng.
Dì Lý đối xử với tôi tốt như vậy, mà tôi lại chỉ thi được có mấy điểm. Thật là không nên.
Không chỉ thi không tốt, tôi còn giấu bài thi, giấu diếm dì nữa...
Cuối cùng, tôi vẫn đặt tờ giấy thi đã bị vo nhàu mép lên trước mặt dì Lý.
"Dì ơi, con...con..."
"Hoài Tịch bảo bối! Con mới đi học mà đã thi được nhiều điểm như vậy rồi! Giỏi quá đi? Kinh Mặc mau xem, em gái con có phải là thiên tài không?"
Từ Kinh Mặc: "..."
Nhìn dì Lý nâng niu cất tờ giấy thi bình thường không thể bình thường hơn của tôi, cẩn thận gấp lại như trân bảo.
Hốc mắt tôi đỏ lên, sống mũi cay cay.
Được thiên vị hóa ra lại là cảm giác tốt đẹp đến như vậy...