Gi/ật mình giấc, chợt nhận có đ/è cánh lên ng/ực mình.
Bảo sao nãy nằm mơ khó chịu đến thế.
Tôi thở một hơi dài, chẳng khách sáo gì mà hất cánh xuống.
Ai ngờ lập tức trở lại, miệng lẩm bẩm: "Thời Vi, thêm chút đi mà..."
Tôi ngoảnh mặt sang, đúng là Hoắc Tự lại lén lút chui vào giường tự lúc nào.
Nghĩ đến mơ lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ, vội khỏi anh.
Người nãy còn ngái ngồi bật dậy giường.
"Đi đâu đấy?"
"Tỉnh rồi. Dậy thôi."
"Ừ, vậy anh cũng dậy luôn."
Tôi quay vào phòng tắm mặt cho táo, Hoắc Tự lẽo đẽo theo sau.
Không gian vốn chỉ dành cho một trở nên chật có hai chen chúc.
Tôi vội loa rồi chuồn đi.
Hoắc Tự chộp tôi, khẽ eo tôi.
"Vội chạy đi đâu thế? khô mặt kìa."
Anh với chiếc trên móc, nước trên mặt tôi, tự nhiên như chốn không người.
Nhưng tâm trí vẫn vấn vương mơ ban nãy, lòng nổi da gà.
Tôi khỏi anh, khỏi ấm áp.
"Em tự được. Anh đi."
Nói mặc kệ anh đứng ch*t trân phòng tắm, bước ngoài.