Súp Của Mẹ

Chương 18

08/09/2025 17:57

Tôi như vừa thở phào một hơi, nhưng bát canh thịt vẫn còn trong tay, còn mẹ dường như vẫn nhìn thấy tôi.

Tôi không sao thả lỏng được.

Tôi bưng bát canh, ngồi lại vào chỗ của anh trai.

Lần này, bố sẽ không ngồi bên cạnh nhe răng cười nữa.

Không còn ai gọi: “Tiểu Mộc, ăn cơm đi.”

Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt mẹ xuyên qua cánh cửa bếp, găm ch/ặt vào người tôi. Da gà nổi khắp người, ngồi trên ghế mà như ngồi trên đống kim châm.

Tôi buộc phải cầm muỗng lên.

Uống canh, rồi tìm cách nôn ra.

Đó là con đường duy nhất.

Tôi múc một muỗng đưa vào miệng.

Bất ngờ, giọng mẹ vang lên:

“Lần này… phải ăn hết.”

Tôi không tin nổi nhìn về phía cửa bếp. Ăn hết? Cả thịt trong đó sao?

Khi tôi còn r/un r/ẩy do dự, tiếng nói gh/ê r/ợn lại vang lên:

“Tiểu Mộc, ăn đi!”

Giọng bố gằn gằn vang lên kỳ quái.

Đồng tử tôi co rút dữ dội, chiếc thìa rơi bộp xuống đất.

Chưa kịp định thần, lại một giọng nói cuống quýt vang lên:

"Tiểu Mộc, ăn nhanh đi, muốn sống thì..."

Anh trai đã ch*t hối thúc tôi ăn thịt, trong khi bóng người đã hiện ra nơi cửa bếp.

Mẹ đang nhìn tôi.

Bố mẹ, anh trai, tất cả đều còn trong nhà.

Mọi người lại vây quanh tôi, ép tôi ăn miếng thịt đó.

Trong nỗi kh/iếp s/ợ tột cùng, tôi lại đầu hàng. Chiếc thìa đã rơi, tôi cầm cả tô canh đổ ừng ực vào bụng.

Chỉ còn lại miếng thịt.

Nhớ lại hình ảnh bố lúc ch*t, tôi tuyệt đối không nuốt nổi.

Tôi ôm chiếc bát, nước mắt giàn giụa, toàn thân run bần bật.

Đùng!

Từ trong bếp bỗng vang lên tiếng đ/ập cửa.

Tôi gi/ật nảy, bàn tay run b/ắn làm bát rơi xuống đất vỡ tan, những miếng thịt văng ra tứ tung.

Ngay lập tức, cửa bếp bật mở.

Đôi lông mày rũ xuống của mẹ chợt dựng ngược, ánh mắt sắc lạnh khóa ch/ặt lấy tôi.

Tôi không thể kìm nén thêm, tiếng hét x/é cổ họng bật ra. Tôi bỏ chạy thục mạng về phòng mình.

Cửa vừa đóng lại, một cú đ/ập mạnh nện thẳng vào.

Mẹ đuổi tới, lao cả người vào cánh cửa.

May thay, cửa không bật tung.

Tôi kiệt sức ngã lăn xuống sàn, hoảng lo/ạn nhìn chằm chằm về phía cửa.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm