Mối qu/an h/ệ giữa hai chúng tôi vẫn luôn như thế này, dùng danh nghĩa bạn tốt để che đậy sự m/ập mờ, cứ thế lơ lửng trong mối qu/an h/ệ không rõ ràng.
Thỉnh thoảng cậu làm vài cử chỉ thân mật, tôi im lặng cho qua, cũng học cách đáp lại.
Cho đến khi Lâm Hạ xuất hiện.
Đó là một chàng trai hoàn toàn khác biệt với tôi, trắng trẻo thanh tú, cười lên có hai má lúm đồng tiền.
Không như tôi, suốt ngày chơi quần vợt dãi nắng dầm mưa, làn da bên trong và bên ngoài áo phân biệt rõ rệt, chỉ cần cử động một chút, những đường nét cơ bắp ở cánh tay và cẳng chân đã hiện rõ.
Đứng cạnh Lâm Hạ, tôi chẳng cần làm gì đã đủ làm nổi bật vẻ yếu đuối đáng thương của cậu ta.
Tôi bắt đầu nghe tên Lâm Hạ thường xuyên hơn từ miệng Tề Nhiên, dù phần lớn toàn là lời chê bai.
Tề Nhiên luôn mồm chê Lâm Hạ quê mùa, nghèo hèn, ngốc nghếch...
Nhưng tôi biết, cậu ấy chỉ là một người cứng miệng, lời nói nghe có vẻ cay nghiệt, nhưng sở thích của Lâm Hạ, dị ứng với thứ gì, môn nào điểm cao, cậu ấy đều biết rõ.
Giờ đây tôi và cậu vẫn là bạn, vẫn giữ mối qu/an h/ệ m/ập mờ không rõ ràng ấy.
Nhưng đôi lúc, tôi thực sự muốn hỏi cậu: Chúng ta thật sự chỉ là bạn thôi sao?
Những nụ hôn thoáng qua, những trò đùa quá trớn, những cái chạm nhẹ nửa vời kia... liệu có phải chỉ là đùa giỡn giữa bạn bè?
Hôm nay, hành động của Tề Nhiên như t/át thẳng một cái vào mặt tôi.
Nhưng tôi vẫn ôm chút ảo tưởng.
Mười bốn năm bên nhau, đời người có được mấy cái mười bốn năm?
Tôi không tin suốt mười bốn năm ấy chỉ là mối tình đơn phương của riêng tôi.
Tôi muốn hỏi thẳng cậu, dù nhận được lời mỉa mai cũng cam lòng.
Nhưng vừa định mở miệng, Tống Giản đột nhiên gọi tôi.
Hóa ra anh ta đã đuổi theo tới nơi.
"Không phải tôi bảo anh cứ tự nhiên sao?"
Tống Giản cười: "Dù sao cũng là em đưa anh đến, ít nhất phải đưa anh về chứ."
À phải, tôi quên béng mất chuyện này.
Nghĩ đến việc anh ta là khách hàng quan trọng của chị gái, tôi gật đầu: "Lên xe đi."
Tống Giản cũng không khách sáo, mở cửa ghế phụ ngồi vào, toàn bộ quá trình chẳng thèm liếc mắt nhìn Tề Nhiên.
Tề Nhiên tức đi/ên người, nắm ch/ặt cổ tay tôi kéo ra chỗ khác, giọng đầy chất vấn: "Cậu cố ý đấy à? Rõ ràng biết tôi với Tống Giản có th/ù, còn mời hắn đến dự tiệc sinh nhật, thậm chí chẳng nói với tôi một lời."
Tôi cười khẽ, lấy chính lời trước đây của cậu đáp trả: "Dù sao cũng chẳng phải ngày trọng đại gì, anh ta đến thì đến thôi. Hơn nữa... cậu cũng chẳng tham gia mà."
Tề Nhiên hừ lạnh: "Chỉ vì cậu gh/ét Lâm Hạ, chỉ vì dạo này tôi thân với Lâm Hạ hơn, cậu liền cố tình rước thằng khốn Tống Giản về chọc tức tôi. Vệ Triều, từ khi nào cậu bắt đầu thích diễn những trò trẻ con thế này?"
Tôi thu lại nụ cười không chút hơi ấm trên mặt, nhìn cậu ấy rất nghiêm túc.
"Tôi không gh/ét Lâm Hạ."
Tề Nhiên gi/ật mình, có vẻ không ngờ tôi lại nói điều này.