Mấy phút sau, cậu ấy lại quay về.
Hai chúng tôi ngồi trong phòng khách, ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi là người phá vỡ sự im lặng trước.
"Thẩm Phục Tú, có phải lần trước tớ làm phiền giấc ngủ của cậu không?"
Thẩm Phục Tú ngẩn người, rồi đáp: "Không."
"Bánh mì cậu không thích?"
"Không."
"Vậy là tại sao?"
Tôi vô cùng bối rối.
Thẩm Phục Tú im lặng, không khí lại chùng xuống.
Mãi sau, cậu ấy mới lên tiếng:
"Xin lỗi, là lỗi của tớ, lúc đó tớ quá gh/en t/uông nên... nên mới nổi nóng..."
Tôi bật cười, nỗi ấm ức tích tụ lâu nay tan biến.
"Cấp ba tớ sẽ không yêu đương."
Vẻ mặt Thẩm Phục Tú bỗng rũ xuống.
Tôi lại nói: "Nên chúng ta cố gắng thi chung một trường đại học nhé."
Đôi mắt đào hoa của cậu ấy bỗng sáng rực.
"Đồng ý."
Vừa nhập học, trường đã tổ chức một kỳ thi liên trường.
Thi xong về lớp, tôi thấy Tả Dịch ngồi thờ thẫn như người mất h/ồn.
Kỳ thi này đâu có khó lắm.
Tôi hỏi Tả Dịch: "Sao thế, không làm tốt à? Cậu không phải cả kỳ nghỉ đều ôn tập chăm chỉ sao?"
"Không..." Giọng cậu ấy đột ngột ngập ngừng, mặt đỏ bừng như nghĩ đến điều gì đó.
Tôi đưa tay sờ trán cậu ấy: "Sốt à?"
"Không, chỉ là tớ nghĩ đến..."
Chưa nói hết câu, giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp.
Tôi đành rút tay về, lấy vở ra ôn bài.
Thời gian trôi nhanh đến trưa.
Chưa kịp mở miệng, Chu Trạch Từ đã đứng ngoài cửa sổ gọi Tả Dịch.
"Đi ăn cơm nào."
Rồi tôi thấy Tả Dịch đi theo hắn ngay lập tức.
Không phải chứ? Cậu ấy lại bỏ đi ngon lành thế sao?
Thế còn tôi thì sao?
Sau kỳ nghỉ đông, tôi bị bạn cùng bàn bỏ rơi?
Trên tầng hai nhà ăn, tôi nhìn Tả Dịch và Chu Trạch Từ đằng xa, cắn một miếng đùi gà đầy phẫn nộ.
Thẩm Phục Tú theo ánh mắt tôi nhìn sang, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Muốn qua ngồi cùng không?"
"Không," tôi thu ánh mắt lại, "Dù sao lát nữa cậu ấy cũng quay về với tớ thôi."
Vừa dứt lời, Thẩm Phục Tú mím môi không nói gì.
Tôi không để ý, chỉ chăm chú vào bữa trưa.
Vừa thấy Tả Dịch quay về, tôi liền chất vấn ngay:
"Cậu đúng là có mới nới cũ!"
"Ha ha, tại tớ quên mất."
Tả Dịch giải thích, nhưng giọng điệu có phần không tự nhiên.
Nhận ra sự miễn cưỡng, tôi không truy c/ứu thêm.
Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy giữa hai người họ có gì đó kỳ lạ.
Cho đến một tháng trước kỳ thi đại học, hai người họ hôn nhau ở góc cầu thang và bị giáo viên đi ngang qua nhìn thấy.
Tôi vô cùng sốc.
Không, bạn cùng bàn, cậu hồ đồ quá rồi!
Tình yêu làm sao quan trọng bằng kỳ thi đại học chứ!
Hai người không chỉ bị thông báo toàn trường phê bình, mà còn bị yêu cầu đọc bản kiểm điểm trên bục phát biểu.
Sau sự việc, Tả Dịch bị đón về nhà.
Mãi đến một ngày trước kỳ thi đại học, tôi mới gặp lại cậu ấy.
Con người ấy đã mất hết sức sống và ánh sáng ngày trước, giờ chỉ còn vẻ ủ rũ.
"Bạn cùng bàn, cậu... cậu ổn chứ?"
Tôi nhìn cậu ấy đầy lo lắng.
"Không sao."
Giọng cậu ấy đều đều, không chút cảm xúc.
Lời an ủi đến cửa miệng biến thành: "Cố gắng lên nhé!"
Cậu ấy gật đầu với tôi, động tác có phần gượng gạo.