Mẹ nhấn nút dừng máy xay, trong tĩnh lặng ghé sát tai đến gần miệng tôi.
Tôi nhìn rõ nốt ruồi tai ấy.
Bà nghe xem hít thở hay không.
Rất sau, mới dịch ra, bàn tay ươn ướt phủ lên mặt tôi.
Trước một khoảng tối đen, vuốt khép lại.
Tôi nghe nổi trai: "Thần h/ồn nát thần tính, chị mày, sẽ hại mày."
Tôi nhìn vẻ mặt ấy, ngửi m/áu tanh nồng nặc.
Em trai một loạt âm thanh kỳ quái.
Có lẽ bị dọa nên bệ/nh hen suyễn tái phát.
Tôi nghe mẹ vỗ nhẹ lưng giúp thuận khí: sao, dùng phương tiên sẽ chịu tội nữa."
Phương tiên cô.
Thôn chúng luôn lưu rất nhiều phương gian.
Cái mà viêm thừa chút xổ được, giun đũa trong đường một hết sạch, dùng tiểu trẻ con rửa chỗ bị nữa, m/áu gà th/ai yếu ớt từ trong bụng.
Còn bùa bệ/nh đi/ên.
Nhị Trụ Tử đầu thôn bị nhiều gia cảnh nghèo khổ bệ/nh, tìm một tới gọi h/ồn, nào dùng m/áu gà vảy nào dùng roj quất, cuối cùng nh/ốt Trụ Tử vào chuồng lợn, ăn sống bùa, bảy tám ngày thì hết thật, dần dần biết chuyện, người cũng biết chào tìm một vợ rồi sinh con.
Bởi vì Trụ Tử mà kia cũng nổi tiếng.
Bây giờ nhắc đến mọi người đều gọi tiên cô.
Phương mẹ cầm trong tay chính m/ua từ trong tay phí đi thêm trong mùa hè cũng đều đổ hết vào túi tiên cô.
Máy thịt bắt đầu chạy.
Quạt gió cũng những vù.
Bây giờ tháng 9, nhưng trời rất nóng, xử mà chậm sẽ thối.
Hơn nữa, bệ/nh hen suyễn trai dài nữa.
Nhưng chắc do trai thở hổ/n h/ển, sức đ/á/nh vỡ bát mẹ đưa bắt đầu hét: "Chị gái, chị mở rồi!"
Tôi ch*t cơ bị x/ẻ thành hai nửa, thế nhưng luôn mở trừng mắt.
Mẹ che trai lại, đuổi mau trở phòng.
Hồi sau, điện thoại ra, ấn một số, tay r/un r/ẩy liệt, ấn hồi mới gọi đi được, rất nhanh, đầu dây kia tới giọng tiên cô.
Bên đó chắc hẳn đang ăn đó, nhai nhồm nhoàm hỏi: "Là chị dâu à, thế, phương cổ dễ dùng không? cũng tốn sức, c/ắt thành từng miếng nhỏ thành dẫn được."
Mẹ như đang như cuối cùng ngửi thối người tôi, há miệng nôn đất, cũng lắp bắp đ/ứt quãng: "Nó... dường như ý..."
"Cái ý?"
"Nó trừng tôi."
Đầu dây kia xùy một tiếng: "Một con ch*t uổng, vốn dĩ trời nhận đất lo, c/ứu nam đinh trong nhà mắn dám trò dỗi? chị đưa điện thoại qua, chuyện nó."
Mẹ bật ngoài điện thoại tôi.
Nhưng qua hồi mà tiên gì, khi lên đổi điệu khác, "Chị chị xem con trẻ này đổi màu không?" Không điệu trời đất nữa, mà run giọng nuốt bọt: "Đồng nữ ch*t oan, phải che mắt, không... sẽ xảy chuyện Đây mãi nhắm chính điềm báo."