Tôi hít sâu, cố nén gi/ận, quay đi nhìn ra cửa sổ, mặt đỏ bừng.
Có lẽ nhận ra mình hơi nặng lời, hắn dịch sang ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Bảo bối, sao tự nhiên lại muốn đi tập thế?”
Tôi liếc qua bắp tay hắn, ánh mắt dừng lại một giây:
“Em muốn có dáng như anh.”
Trên đường về, hắn im lặng, mày cau ch/ặt.
Rõ ràng là hắn sai, mà sao trông cứ như tôi làm gì có lỗi vậy?
Tâm trạng tôi không tốt.
Đêm đó mở máy tính, thấy dưới bài đăng cầu c/ứu trước đây có thêm bình luận mới.
“Nỗi phiền muộn của top nhỏ” trả lời “Tiểu Âu emo”:
[Đều là 0 à? Haha, cùng cảnh ngộ. Sau đó cậu giải quyết được chưa?]
Trời ạ, người đồng cảnh ngộ!
Tôi lập tức ngồi bật dậy, gõ lia lịa:
[Chưa, còn cậu? Có kế hoạch gì không?]
Đợi mãi không thấy phản hồi, mãi một lúc sau đối phương mới nhắn lại:
[Thật ra, tôi định vì tình yêu mà làm “0”.]
Dữ dội đấy! Còn gan hơn tôi!
Tôi hăng hái gõ tiếp:
[Trùng hợp gh/ê, tôi cũng định vì tình yêu mà làm “1”! haha]
Đối phương nhắn lại:
[Thật à? Tốt quá rồi, anh em tốt của tôi!]
[Không không, chị em tốt của tôi mới đúng chứ!]
Nói xong lại thấy hơi kỳ, tôi vội gõ thêm:
[Nếu cậu cần tôi giúp chuẩn bị tâm lý cho “0”, cứ nói nhé.]
[Sao? Cậu có kinh nghiệm à?]
[Không… tôi vốn sinh ra đã là 0!]
[Vậy nhờ cậu dạy lại cách làm “1” nhé.]
[Không thành vấn đề.]