08
Tôi tức cút, giờ luôn người làm biết nghe lời.
Mặc không hiểu rốt cuộc đó có ý nghĩa gì chủ.
Nhưng có thể nhìn ra ấy thật sự nổi gi/ận.
Sau trở về túc phòng ngủ nhiều thêm người.
Là người bạn phòng đã đi thực tiễn bên trường học vào trước.
Tôi thân thiết chào hỏi bọn chút.
Một người tiểu phú nhị đại mặc đồ thể thao, Diêu Trạch.
Một người học thần cao ngạo lạnh lùng mang mắt gọng vàng, Thẩm Triệt.
Một lát sau trở về túc xá.
Nhưng tâm trạng ấy vẫn chưa tốt lắm, buồn bã trở giường mình.
Diêu Trạch vui vẻ nằm ở mép giường chủ.
"Lương Bình Thứ, lát nữa chúng ta đi ăn cơm tối đi."
Cậu giương mắt nhìn về phía tôi.
Trong khoảnh mắt đối mắt kia, đã nở nụ cười hài lòng về phía chủ.
Trước giờ đều ăn cơm tôi.
Nhưng người tên Diêu Trạch này trông thường hơn Tôn Mãnh nhiều, gật đầu chủ, khẩu nói "đi đi đi đi".
Cậu thấy cười, mặt vô cảm càng thêm âm u.
Cậu ấy như răng, quay đầu nói Diêu Trạch:
"Được."
Mấy sau phát hiện Diêu Trạch không an toàn như tưởng, bởi vì ta thích chủ.
Nhưng không hề hay biết.