Mùi m/áu tanh nơi đầu môi càng lúc càng nồng.
Tạ ôm ta, nhúc nhích nữa.
Hồi sau, ta buông ra.
Có ch*t mai lão hoàng đế kia ắt lấy mạng ta.
Tạ cười: "Không nữa? Hả gi/ận chưa?"
Ta cởi áo hắn: "Muốn ngủ nhanh lên."
H/ận hay để dịp khác tính giờ tiền bạc quan trọng hơn.
Tạ nắm ta, "Không ở trên xe, về ta."
Ta đáp: "Ta Quốc công."
"Yên tâm, ta cũng ở đó."
Phải rồi, giờ là thừa đường nhiên có riêng.
Chưa xe chuyển bánh, chợt nghe tiếng người bên ngoài.
"Tránh ta phải gặp quân!"
"Tướng quân!"
Là của ta.
Vừa đứng dậy, đ/è eo ta, lớn tiếng hỏi: "Việc gì?"
Giọng vang như chuông đồng: quân, Phạm Hoặc tiên sinh phát tác bệ/nh cũ..."
Phạm Hoặc, quân sư bệ/nh tật quanh của ta.
Đầu óc cực thông minh, chất lại đuối.
Ba vặt, bệ/nh nặng.
Ngày thường ta nâng như trứng, sợ nhỡ nào người còn.
Ta đẩy vội chỉnh lại áo quần, xuống xe, bị kẹp cổ tay.
Hắn chằm chằm nhìn ta, hỏi: "Ốm gọi lang y là gọi ngươi về làm gì?"
"Ngươi hứa đêm nay ngủ cùng ta, được nuốt lời."
Ta giằng thoát khỏi "Tạ An, Phạm Hoặc quan trọng hơn ngươi."
Ngón quắp lại: "Bạc sao? cũng cần nữa sao?"
Vẻ mặt ấy của ta từng thấy.
Năm xưa trước Quốc công ta c/ầu x/in cũng thê đáng thương như vậy.
Rõ ràng h/ồn tả tơi, lại gượng gạo chống đỡ thân x/á/c rỗng tuếch, gắng nài nỉ lý do níu kéo.
Ta khẽ "Đừng ngủ đêm trăm lượng, dù vạn hôm nay ta cũng nhất phải đi."