Lời tựa:
Ai ch*t không còn vương vấn
Bao nhiêu chuyện vẫn kể đấy thôi
Không mất không hết
Không tử không sinh...
Tôi một q/uỷ.
Tôi một tiểu lắm chuyện dưới Âm ty, hầu hạ dưới quyền chủ Luân hồi.
Chúng coi ti tiện nhất thấp bé nhất trong đất trời, trong tăm tối, đời kiếp kiếp. tuần bên qua sông Nại Hà Lú), một nhàn hạ, bởi ngoài những bóng lẻ đói đôi qua, thì không gì ra, sẽ chẳng gì ra.
Tôi thường đờ ngồi bên Nại Hà, đờ nhìn những phách cô đơn, lẻ loi bay qua.
Ngày tháng tháng, năm, nối lại năm.
Một chủ Luân hồi gọi tới, trung thành canh giữ, bởi tuần Nại Hà suốt 300 năm, chưa hề ra sai Bởi vậy nên cho sứ giả h/ồn, cho cơ hội chốn nhân gian.
Cõi thật tươi đẹp, thứ gì có, với chốn tối đen ám này thật một giấc mộng. Nhưng tiếc mỗi lần nhân gian nửa đêm, mà lấy phách con người.
Thời gian lâu dần, biết loại tôi, à không, tôi, sợ hãi đ/au khổ bởi xuất hiện, nghĩa một kết thể đ/au khổ, bởi con tin vào số mệnh, lại sợ hãi số mệnh, c/ăm gh/ét lây sang cả tôi.
Thời gian trôi thật nhanh, một trăm lại trôi chủ Luân hồi với tôi, ngươi đạo hạnh rồi, chờ ngươi tu đủ 500 đạo hạnh, ngươi thể để đầu th/ai, hoặc tiếp tục tu hành nơi ngục, một thần tiên.
Khi đó mừng, mức lên, lẽ lần đầu tiên cười. Bạch Vô đại ca lúc đó trêu tôi, còn q/uỷ. nghĩ: chính đây, mà Bạch Vô còn tôi, mà nhìn thấy anh ta hẳn nửa sợ ch*t giấc.
Trong một trăm cuối này, tiếp tục cố gắng trọn mọi chủ giao cho. Nhưng sao thấy sao dài cả đây? hy vọng nó trôi nhanh, để một sẽ đầu th/ai...