Từ sau khi tôi và Thẩm Quân Trạch đi du lịch trở về, tôi luôn cảm thấy cậu ấy đang cố tình hay vô ý tán tỉnh tôi…
Chủ yếu là chúng tôi chuẩn bị nghỉ hè, tuần trước tôi ở bên Thẩm Quân Trạch và nói với cậu ấy rằng kế hoạch chữa bệ/nh tiếp theo cần tạm dừng…
Lúc ấy tôi vẫn đang ngồi trên sofa nhà Thẩm Quân Trạch...
"Thẩm Quân Trạch, tuần sau là nghỉ về nhà rồi, về nhà cậu không thể đ/á/nh dấu tớ nữa đâu. Hai tháng này cậu phải cố chịu vậy."
Thẩm Quân Trạch nghe xong, bỗng chen qua ngồi sát bên tôi, vòng tay ôm lấy tôi, áp mặt vào cổ tôi thì thầm: "Nhưng hai tháng không đ/á/nh dấu cậu, tớ sẽ khổ sở lắm."
Tôi hơi áy náy nhưng vẫn đáp: "Không đến mức đó đâu."
Thẩm Quân Trạch tựa cằm lên vai tôi, lẩm bẩm: "Có chứ."
Cách cậu ấy như thế khiến tôi cảm giác Thẩm Quân Trạch đang làm nũng.
Ý nghĩ ấy khiến tôi bật cười, lòng chợt mềm lại.
Tôi lập tức nghĩ đến việc trong kỳ nghỉ vẫn để Thẩm Quân Trạch đ/á/nh dấu.
Chưa nghĩ ra gì thì bỗng nghe Thẩm Quân Trạch nói: "Thư Dương, sao tớ thấy người cậu thơm thế."
Nói xong, Thẩm Quân Trạch quay đầu, áp mũi vào bên cổ tôi, hít một hơi thật sâu. Suy nghĩ một lát rồi nói: "Hình như là mùi của tớ, nhưng rất nhạt. Đáng lý chất pheromone tớ tiêm vào người cậu hôm nay phải hết rồi chứ? Sao vẫn còn mùi?"
Tôi nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay cậu ấy, cúi xuống ngửi rồi ngờ vực: "Không có mà, tớ không ngửi thấy mùi gì. Chắc cậu ngửi nhầm thôi."
Thẩm Quân Trạch không tin, định áp lại gần ngửi tiếp, tôi vội đẩy ra: "Không sao đâu, tớ là Beta mà, mùi nhạt thế này chắc lát nữa là hết."
Thẩm Quân Trạch nghe vậy mới không áp sát nữa.