Thằng s/úc si/nh đó đáng nhắc đến Mai.
Cô Mai viên tình nguyện thành về dạy làng chúng tôi.
Cô khác hẳn những người làng.
Cô mặc quần áo đẹp, chỉnh tề, nào cũng nở rạng rỡ.
Cô rất tốt bụng, đối xử tử tế với tôi.
Tặng bút chì vở, dạy bài tập.
Cô cho hơi ấm chưa từng có.
Cô biết con gái cũng đáng yêu thương.
Cô dạy hiểu sinh con gái phải lỗi, lỗi phải mà tôi.
Học kỳ đó quãng gian hạnh nhất tôi.
Bố vì thể diện nên cho đi học.
Nhưng phàn nàn vì người việc nhà.
Bố nghe cằn nhằn cũng đành qua thể diện, bắt nghỉ học.
Cô Mai nhiều đến nhà động.
Nhưng thuyết phục tôi.
Cho đến một ngày, anh thị trấn tình cờ gặp Mai...
"Xuân Nhi, Mai chị dâu em nhé?"
Từ hôm đó, anh cứ khẩy hỏi câu ấy.
Tôi giả vờ nghe, đáp lời.
Anh chỉ tên vô Mai...
Là tiên nữ giáng trần.
Lúc ấy thành ngữ: Cóc ghẻ đòi thiên nga.
Đúng nói về anh tôi.
Sau đột nhiên xuống nước.
Đồng ý cho trở lại trường.
Nhưng với điều kiện Mai phải đến nhà một chuyến, nói việc cần hỏi.
Tôi đắm đi lại.
Liền kể này với Mai.
Cô Mai cũng rất vui.
Nắm tay về nhà.
Về đến nơi, nhà hết muối.
Bắt cửa hàng làng muối.
M/ua xong, tự nhiên như linh cảm.
Quay như bay về nhà.
Dùng hết sức bình sinh.
Cả đời chưa từng nhanh thế.
Tôi loạng choạng về nhà.
Tìm thấy Mai anh trai.
Ánh sáng mắt cô tắt.
Hôm ấy, đặc biệt u ám...
Tôi ngước nhìn cao:
"Cô Mai ơi, á/c giả á/c báo đúng cô giáo?"