"Thẩm Tư Hành, chúng ta thế này có giống đang chạy không?"
Khi anh dắt cô chạy trong tình cảnh lếch thếch, cô ấy vẫn cười.
Trùng hợp thay, ngày xuân. đóa ai trồng đã nở rộ.
Anh chợt mắt thiếu nữ nghiêng đầu cười với mình, mắt cong cong lấp lánh.
Rực rỡ hơn cả đang khoe sắc.
Trong lòng gọi tên cô: Minh Hy, Minh Hy.
Cái tên vừa nghe đã thấm đẫm hy của mẹ, không dại tên anh.
Anh ước mong cô mãi rạng ngời, chỉ cần thấy nụ cười ấy đủ.
"Không cần chạy, em phải sống thật tốt với anh."
Anh muốn buông tay, muốn đợi chờ giữa tương lai mờ mịt một Minh Hy vững vàng.
Dù cô có về hay không, anh vẫn sẽ đứng đây chờ đợi.