Sáng hôm lần đầu tôi mẹ dùng giày đ/á/nh gọi dậy. Tôi hứng khởi bước bếp định sáng cho nhà, vừa bước ra sân đã mẹ, anh trai và Ông đứng tề giữa sân chờ sẵn.
"Mẹ ơi, mọi người muốn ăn gì ạ?" Tôi hỏi.
"Ăn với chả uống! Mạng chẳng còn mà ăn!" quát khiến tôi im bặt, lủi bếp nhai chiếc bao thừa từ hôm qua.
Mẹ và anh trai cau nhìn qu/an chẳng buồn để tôi. Tôi tay xách bao, cắn bên trái rồi sang bên phải, vừa nhai vừa xuýt xoa: "Ngon quá!"
Khi với tay chiếc bao thứ ba, khóc ai oán vang lên ngoài cổng.
"Con trai tội của tôi ơi!"
"Chồng ơi là chồng!"
"Nhà Lâm phải đền mạng cho tôi!"
Tôi định ra xem thì đoàn người ồ ạt xông vào. đám đông, thím khóc lóc thảm thiết đẩy năm chiếc xe cút kít trên mỗi xe x/á/c đắp chăn kín mít.
"Thím Hai, chuyện gì thế?" Anh trai vừa đã thím t/át bốp cái.
"Vợ mày rồi cưới đứa khác là xong, còn nhà tao mất hết trai rồi!" gào giọng đầy uất: "Tao tận mắt q/uỷ mới nhà mày dắt theo q/uỷ nhỏ hút m/áu tao đến khô người!"
Mẹ tôi giơ tay định đ/á/nh nhưng rồi buông thõng.
Tiếng khóc vang khắp Ông bất ngờ xông tới gi/ật phăng tấm chăn đắp x/á/c. Những x/á/c khô đét bộ xươ/ng bọc da, khuôn mặt teo tóp ông lão bảy mươi khiến mấy người hét thất thanh.
Ông lần lượt mở năm tấm chăn, đều chung kiểu thảm.
"Chúng nó mắc gì thằng không?" Bác hỏi.
Chú lớn tuổi khóc "Vô cớ tôi!", "Nhà Lâm phải đền mạng!", "Con tôi mới cưới chưa con...".
Thím gục xuống đất vật vã.
Nhưng những người đi cùng tuy rơm nước mắt, nhưng đáy mắt ánh lên nỗi thỏa mãn quặc. Nếu tôi lầm, năm người đều m/ua từ chợ đen.
Bọn thân với anh trai tôi, học cho rồi ăn bám, suốt ngày đ/á/nh Mỗi lần các chị xắn ống quần đôi chân nào cũng chi vết cũ mới chồng chất.
Lần đầu tôi thấy... đã đời. Loại rác rưởi coi bà thú vật, đi mới phải!