Sinh tồn trong thành phố

Chương 17

24/11/2023 16:50

Nhìn thấy số tầng đang không ngừng tăng lên, trong lòng tôi vô cùng hoảng lo/ạn không dám đi lại nhiều ở trên hành lang, quay người trực tiếp chạy xuống dưới bằng cầu thang. Trước khi đi xuống cầu thang trong lòng tôi vô cùng hoảng lo/ạn, sợ rằng sau khi đi vào sẽ xảy ra chuyện, thế nhưng khi tôi đi vào rồi mới phát hiện trong lối cầu thang tối mịt, không có nguy hiểm như mình tưởng tượng.

Sau khi chạy vào trong cầu thang, tôi nhìn lại phía sau thì phát hiện cửa thang máy mở ra, một người đàn ông mặc đồng phục c/ứu hộ màu vàng từ trong thang máy đi ra.

Tôi không dám nhìn ra phía sau nữa, chỉ dám đi/ên cuồ/ng chạy xuống lầu, thế nhưng tôi vô thức ngẩng đầu nhìn thấy bóng trắng đó như đang đi theo sát, dường như không thoát khỏi được.

Mẹ nó, trong lòng tôi thầm m/ắng một câu rồi tiếp tục đi/ên cuồ/ng chạy, rất nhanh tôi đã chạy ra khỏi cầu thang. Dưới lầu nước ngập rất sâu, tôi quay đầu lại nhìn người đàn ông mặc đồng phục c/ứu hộ màu vàng đang đứng trước cửa cầu thang của toà nhà, anh ta không còn đuổi theo tôi nữa. Phía sau anh ta lại xuất hiện một người đàn ông cầm chai rư/ợu, dường như hướng về phía tôi nói gì đó, nhưng tôi đang đeo tai nghe không thể nghe thấy bọn họ nói gì. Có vẻ bọn họ không thể bước ra khỏi toà nhà, nhưng điều này không ngăn cản tôi đi về phía trước. Tôi bước vào vùng nước ngập, từng bước đi về phía trước.

Xem ra suy đoán của tôi không sai, sau khi ra ngoài không nghe thấy gì thì có thể thành công đi ra khỏi toà nhà, người c/âm đi/ếc chắc chắn đi ra như vậy.

Nhưng tại sao ở trong nhà lại có thể tránh được chứ? Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu, nhưng bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ, tôi nhớ gần đây có một tiệm th/uốc, tôi lội nước đi ra khỏi tiểu khu.

Đã rất lâu chưa ra khỏi tiểu khu, khi tôi ra ngoài thì lại bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc. Con đường ở bên ngoài tiểu khu vẫn có bóng người đi lại, nhưng động tác của những người này lại giống nhau, hướng đi cũng giống nhau, giống với đám “người” tôi nhìn thấy khi dùng máy bay không người lái vào ngày hôm đó.

Những người đó cũng có sắc mặt tím xanh, bộ dạng kỳ lạ như vậy. Cho đến khi tôi xuất hiện, bọn họ đột nhiên đứng yên nhìn về phía tôi.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, những người đó đột nhiên đi về phía này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm