Đợi đến khi Tạ Thời mặt tối sầm chạy tới, Trương đã bị trói quăng đất.
Còn cũng bị đ/è ch/ặt, ngay cạnh hắn.
Trên đất bộ bị x/é rá/ch của trông vô cùng ám muội.
Tạ Thời nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hồi lâu mới run giọng hỏi Đậu Khấu:
“Nói đi, rốt đã xảy ra chuyện gì?!”
“Từng câu từng chữ đều phải rõ ràng, không giấu một chữ nào!”
Diệp Uyển Thanh lo lắng vỗ lưng hắn:
“Phu quân, chàng đừng tức gi/ận mà hại đến thân thể.”
Th/ủ đo/ạn của nữ nhân chốn hậu viện, đi đi lại lại cũng chỉ bấy nhiêu.
Vậy mà nam nhân dễ bị lừa gạt, thật kỳ lạ.
Cái gã đ/á/nh Trương kia, tướng mạo bình thường, ngũ quan chẳng nào nổi bật, cớ gì phải tư thông với hắn?
Tạ Thời thường trông cũng thông minh chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng tin sao?
"Ưm! Ưm Đậu Khấu hắng giọng, vừa định mở chợt sững người, phát hiện mình không nói nữa.
Lưỡi nàng đột sưng vù lên, sưng đến mức không khép lại.
Thoạt nhìn, cứ một khối thịt màu hồng vậy.
Diệp Uyển Thanh đầy bỏ:
“Còn không mau lùi một bên, đừng đây làm buồn nôn!”
“Nếu không nói để mụ nói, vẫn trông chừng viện đấy.”
Đậu Khấu hoảng hốt dậy, lảo đảo tránh một bên, mắt đầy k/inh h/oàng.
Nàng phải Thiệt của rồi.
Lưỡi sẽ càng sưng to, đến mức không nổi miệng, ngay cả nuốt nước cũng khó khăn.
Người loại cổ này sẽ không thấy đ/au hay ngứa, nhưng lại chẳng ăn thứ gì.
Dĩ nhiên, cũng không uống nước.
Giống bị ai ch/ặt lại vậy.