“Ọe...”
Tôi tay che miệng, nôn khan.
Bà vỗ vào cho cốc nước.
Thật lòng mà nói, câu chuyện thực khiến cảm vô kinh t/ởm.
Nào là heo ăn x/á/c, lưỡi t/ự t*, thực là đang thử thách giới hạn của tôi.
Tôi ôm thở hổ/n h/ển mới kìm lại được cơn buồn nôn.
Nhưng tò mò của vẫn dừng lại.
“Th/ù lớn đã báo được rồi, vậy q/uỷ th/ai đó thật đã sao?”
“Ừm.” đầu.
Tôi thở phào nhõm, ngay đó trong lòng chợt cảm nôn nao!
Không đúng!
Người đàn ông vợ đã ch*t, trong nhà chỉ còn lại trẻ.
Bà suốt chỉ quan tâm đến “canh trường thọ” của ấy, ngay trai đời vui.
Vậy trẻ đáng thương sao đây?
Tôi thở dồn vội vàng hỏi chuyện tiếp theo.
Sự thật minh rằng đã đoán đúng.
Chưa đầy tang lễ của cặp vợ kết thúc, trẻ đã mất.
Bà khóc lóc than thở, chắn là do âm h/ồn của q/uỷ th/ai kia vẫn tan, đã bắt trai duy nhất của ấy mất.
Dân làng lo sợ, mời đồng đến xem lần nữa.
Nhưng kiên quyết đồng ý, ấy chỉ là già đơn, gì thần q/uỷ gì hết.
Một trẻ khoẻ mạnh bỗng dưng mất, ai nghe được cảm chịu.
Nhưng nếu người trong cuộc đã muốn truy c/ứu dân làng nhiều lời thêm, cứ để chuyện trôi vào vãng.
Nhưng lâu sau, lời của gái 8 tuổi đã khiến làng hoảng lo/ạn.
Cô kể rằng, người lớn đồng việc, đã ngoài chơi.
Khi ngang nhà của ngửi mùi cực dẫn.
Mặc dù tin đồn rằng nhà cụ m/a q/uỷ hành, hơi hãi giấu được tò mò thèm ăn nên đã quyết rón rén vào.
“Cháu đến đây gì?”
Bà cụ gi/ật bé, lúc đó ấy đang nấu thứ gì đó, mùi ngào ngạt bốn phương.
Cô trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cái nồi, nuốt nước miếng cái “ực”.
Thấy như vậy, cụ múc cho bát thịt.
Bà ấy còn lại, bảo ăn xong nhanh chóng rời được với ai.
Cô nhận cái bát, thèm đáp lại mà vội vàng ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Theo lời của bé, miếng đó trắng ngần hồng hồng, tỏa mùi rất đặc biệt, được hầm cực mềm.
Vừa vào miệng đã tan ngay ra, ngon đến mức suýt nuốt lưỡi mình...