Thẩm Từ Châu ánh mắt âm trầm, nhìn một lúc rồi lên tiếng: "Tình cảm vợ chồng hai người thật tốt, không biết Trần tiên sinh làm nghề gì?"
Thẩm Từ Châu sau khi để ý Giang D/ao đã điều tra về cậu ấy. Biết chồng của Giang D/ao thất bại trong kinh doanh, suy sụp ở nhà sống nhờ vào Giang D/ao.
Giờ hỏi câu này rõ ràng là đạp vào nỗi đ/au của tôi. Hắn cố ý đấy, gh/en tị vì Giang D/ao đối tốt với tôi.
Tôi cũng thuận theo kỳ vọng của Thẩm Từ Châu mà diễn tiếp. Dùng tự phụ che giấu tự ti. Gi/ận dữ đáp: "Hừ, tôi không thèm cái đồng lương ch*t đói đi làm, lười đi thôi, mấy công ty kia đều tranh nhau mời tôi đấy!"
Giang D/ao mắt cười thành vầng trăng khuyết, ánh mắt lấp lánh: "Đúng vậy, anh giỏi nhất!"
Dù tôi là đồ vô dụng, cậu ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Như thể dù tôi có sa đọa thế nào, trong mắt cậu ấy tôi vẫn là nhất, cậu ấy mãi là tín đồ ngoan đạo nhất của tôi.
Thẩm Từ Châu đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt xoay chuyển, thâm trầm nói: "Phải đấy, nếu Trần tiên sinh ra ngoài làm việc, một tháng ki/ếm được hơn người khác cả đời."
Tôi không ngờ Thẩm Từ Châu lại biết nịnh hót tôi.
Hả, còn phải đợi hắn nói sao.
Giang D/ao nghe vậy hơi nhíu mày, ngẩng lên liếc Thẩm Từ Châu một cái.
"Thẩm tổng, nếu mệt thì anh nghỉ trước đi, phòng bên trái kia. Trong tủ phòng tắm có bàn chải và khăn mới."
Thẩm Từ Châu khóe miệng nhếch cười, mang chút mỉa mai: "Được, làm phiền rồi." Nói xong liền đi về phòng tắm.
Tôi thấy không khí hai người có gì đó không ổn. Chắc Thẩm Từ Châu đang gh/en rồi. Lúc này cần Giang D/ao đi dỗ dành mới được.
Tôi nhíu mày giả vờ cay nghiệt trách móc: "Thôi được rồi, đừng có dính lấy anh nữa. Nhìn thấy em là phát ngán, cút đi!"
Giang D/ao ánh mắt chợt tối lại, mím môi đắng chát: "Vâng, em biết rồi."
Lại là biểu cảm này!
Tôi không nỡ nhìn, đành thêm một câu: "Sếp đến nhà mà em không biết tiếp đãi, người ta nói nhà mình vô lễ bây giờ."
Giang D/ao gi/ật mình, như chợt hiểu ra, khẽ cười ngại ngùng: "Ừm, em biết rồi!"
Tôi không hiểu cậu ấy lại vui cái gì, kỳ quặc thật.
Giang D/ao nghe lời tôi đi về phòng tắm.
Tôi thấy cậu gõ cửa hỏi: "Thẩm tổng, anh tìm thấy khăn chưa? Cần em giúp không?"
"Cần."
Cửa phòng tắm mở ra, Giang D/ao bước vào.
Cửa kính mờ khiến có thể nhận ra hai bóng người đang dựa vào nhau.
Hai người hình như đang nói gì đó, giọng rất nhỏ.
Tôi đoán Thẩm Từ Châu nói trước: [D/ao Dao, anh ở đây cũng cần giúp đỡ. Giúp anh đi. Chồng vô dụng của em có đáp ứng được em không? Hỳ động dục của em hắn còn không giúp nổi.]
Giang D/ao x/ấu hổ đến ch*t ngăn lại: [Đừng! Thẩm tổng, anh tự trọng chút đi!]
Tôi còn đang tưởng tượng, đột nhiên nghe thấy tiếng "rầm" từ phòng tắm, kế tiếp là ti/ếng r/ên nghẹn ngào. Kịch liệt vậy sao?
Tôi sợ đến mức suýt đ/á/nh rơi đũa. Lập tức cúi đầu ăn vội, nhanh chóng ăn xong rồi chui vào phòng. Làm tốt vai trò người chồng m/ù đi/ếc, tuyệt đối không quấy rầy họ!