[Ngôn tình] Hải đường đỏ

Chương 4.

24/06/2025 23:13

07.

Sau khi ra khỏi phòng khách, một cơn gió lạnh thổi qua.

Ta từng nghĩ rằng chia ly sẽ rất đ/au khổ, nhưng thực ra làm rồi mới thấy không khó đến thế.

Ánh mặt trời đẹp quá.

Hình như ta đã làm Tiêu bá bá tức gi/ận tới nỗi tái phát bệ/nh cũ, thái thái ở trong phòng khách lo lắng la lên, người hầu cũng bối rối không thôi.

Ta muốn quay lại xem Tiêu bá bá, nhưng ta biết mình không thể quay lại được nữa rồi.

Vừa bước ra khỏi sân, đột nhiên có người gọi ta lại từ phía sau.

“Hải Dung!”

Ta đứng bất động.

Không lâu sau, Tiêu Diễn khập khiễng bước tới trước mặt ta.

Trông hắn chẳng giống người bệ/nh chút nào, mặt mày hớn hở, nhẹ nhõm như là tảng đ/á đ/è nặng trên đầu hắn bỗng nhiên được gỡ bỏ vậy.

“Ta, ta…”

Bàn tay của Tiêu Diễn hơi kích động mà run lên nhè nhẹ, cuối cùng hắn nặn ra được ba chữ: “Cảm ơn cô.”

Ta cười kh/inh.

Tiêu Diễn thấy ta không nói gì, hắn tự nhiên thấy hơi x/ấu hổ, bỗng dưng chắp tay hành lễ với ta.

“Hải cô nương, trước đây đã mạo phạm nhiều rồi, mong cô tha thứ.”

Ta ừ một tiếng, cố nuốt nước mắt ngược vào trong, hất cằm lên: “Đã qua cả rồi, dù sao khi nãy ta cũng đã đ/á/nh trả.”

Tiêu Diễn mỉm cười, sờ sờ một bên mặt.

Hắn chống nạng đứng dậy, lộ ra vẻ mặt hiếm thấy ngoài sự lạnh nhạt và c/ăm hờn bấy lâu nay với ta, khóe mắt ửng hồng, nghẹn ngào nói: “Ta vẫn luôn biết cô là một cô nương tốt, là ta không xứng với cô. Còn nữa…đa tạ cô thành toàn cho ta với Kh/inh Yên biểu muội.”

Ta xua xua tay, biểu lộ ý cười rồi rời đi.

Ta từng mơ một giấc mơ siêu đẹp, không gì sánh bằng, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện, thì ra mây với bùn lại khác biệt lớn đến thế.

Tiêu Diễn, thích ngươi đến đây thôi.

Thứ lỗi cho ta không nói được lời chúc phúc, từ nay về sau, ai đi đường nấy, nguyện không gặp lại.

08.

Khi ta đi gần đến cửa sau, chợt thấy phía trước có một bóng hình quen thuộc, thì ra là Đường Nguyên.

Hình như hắn đang bị đ/au, sắc mặt trắng bệch, hơi cúi người xuống, thỉnh thoảng lại rên rỉ.

Người đang dìu hắn là hạ nhân chuyên chạy việc vặt sau bếp, Côn Tử.

“Sao thế?” Ta nhanh chân bước tới hỏi.

Đường Nguyên thấy ta, mỉm cười vừa khiêm nhường, vừa ôn hòa, tự nhiên đứng thẳng lên như không có chuyện gì, năm nay hắn mới mười sáu, còn chưa dậy thì trổ mã, thấp hơn ta hai đ/ốt ngón tay.

“Sao cô nương lại tới đây?” Đường Nguyên cười hỏi.

Ta thấy trán hắn vã mồ hôi lạnh, thân thể hơi run lên, chắc chắn là đang cố gắng chịu đựng, vội hỏi: “Rốt cuộc là ngươi bị làm sao? Trong người không thoải mái chỗ nào?”

Không ngờ Đường Nguyên còn chưa nói gì, Côn Tử bên cạnh đã bĩu môi rào trước: “Cô nương còn nói nữa, vì trút gi/ận giùm cô, chiều hôm qua Đường Nguyên đã ném hộp điểm tâm mà biểu cô nương đưa tới. Không biết đứa nào tinh ranh thấy được, lén lút ba hoa đến tai Tam gia…”

Đường Nguyên căng thẳng, vội vã xua tay: “Đừng, đừng nói.”

Côn Tử nhanh mồm nhanh miệng: “Tam gia tức gi/ận, kêu nhà bếp làm đồ ăn, rồi lệnh cho Đường Nguyên ăn sạch sẽ! Ôi trời ơi, hai mươi đĩa thịt rau, cộng thêm hai bát to canh vịt già, xém chút nữa là gi*t ch*t hắn rồi.”

Ta cảm thấy áy náy vô cùng, sống mũi cay cay, nước mắt lăn dài chảy xuống, ta cúi đầu: “Xin lỗi, ta đã liên lụy đến ngươi.”

Đường Nguyên trừng mắt nhìn Côn Tử, càng hoảng lo/ạn khiến mồ hôi chảy càng nhiều: “Không không không, là Tam gia thấy ta g/ầy quá, thương hại ta, thưởng cho ta chút đồ ăn, chẳng liên quan gì đến cô nương hết.”

Nói rồi, Đường Nguyên nhìn quanh khắp nơi, nghi hoặc hỏi: “Sao cô nương lại đến đây một mình? Nha đầu hầu hạ người đâu? Bọn lười biếng này, phải chỉnh đốn lại mới được!”

“Ta không cần người hầu hạ, từ nay về sau, ta không ở Tiêu phủ nữa.”

“Hả?” Đường Nguyên và Côn Tử cùng lúc sửng sốt.

Ta nhẹ nhàng cười, kể lại cho họ nghe chuyện ta vừa từ hôn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nhật ký thường ngày của chim hoàng yến ngày kiếm tiền tỷ

Chương 11
Khi Tịch Yến dẫn người tìm được tôi, tôi đang mang cái bụng bầu vượt mặt ngồi ở vỉa hè ăn lẩu cay. Tịch Yến – thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh, từng vì theo đuổi tôi mà đứng dưới lầu nhà tôi suốt nửa năm trời. Tôi đã tin vào tình cảm chân thành ấy. Cho đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta ném cả xấp ảnh giường chiếu vào mặt tôi, bảo tôi cút đi. Trong ảnh, Tịch Yến ôm cô ta, cười rạng rỡ, nụ cười khiến tim tôi đau nhói. Vậy mà giờ đây, anh ta lại lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt dừng trên bụng tôi: “Ghê thật, Cố Tuế Tuế, mới rời xa tôi bảy tháng mà đã có cả con rồi đấy à!” Tôi nắm lấy tay anh ta đặt lên bụng mình, mắt nhìn thẳng không chớp. Ngón tay Tịch Yến khẽ run: “Của tôi?” “Của chó.” – tôi đáp.
0
4 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

HỆ LIỆT CỬA HÀNG NGƯỜI GIẤY (PHẦN 7) - CHỊ EM TRANH CHỒNG

Chương 4
Tác giả: Ăn Không No Không Vui Editor: Ting Ting Tang Tang Trong cửa hàng người giấy của tôi xuất hiện một đôi vợ chồng. Người vợ khẽ vuốt bụng bầu, cả người run rẩy, sợ hãi nép trong lòng chồng. Cô ta run giọng hỏi tôi: “Ở đây có thể trừ quỷ không? Tôi cảm thấy có một con quỷ đang bám lấy mình.” Cô ta nói không sai. Lúc ấy, trên đỉnh đầu cô ta quả thực đang có một nữ quỷ, toàn thân bê bết m//áu, ngồi nhìn chằm chằm hai người họ. Tôi vốn chỉ làm ăn với người ch*t, không làm việc cho người sống. Nhưng thấy vậy, tôi vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Cửa hàng này mở ở giao lộ âm dương, đã có thể bước vào đây thì e là hai người sắp gặp đại nạn rồi.” Người đàn ông khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt, chửi ầm lên rồi đẩy vợ ra: “Anh đã nói rồi, mấy chỗ này toàn lừa gạt. Trước tiên dọa người ta sắp gặp đại nạn, sau đó moi tiền!” Anh ta nói xong thì bỏ đi. Người vợ lại không đi theo, mà thay đổi hẳn vẻ mặt sợ hãi ban nãy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không trừ được quỷ cũng không sao. Vậy có thể cho tôi gặp nó một lần không?”
Linh Dị
0
Ba Ngày Rưỡi Chương 6
Nam Diễm Quỷ Chương 10