“Aaaa!”
Âm Dương Cương kêu lên thiết, cơ thể r/un r/ẩy, ngã xuống đất.
Xung quanh lặng tờ, nheo mắt, quan x/á/c định hắn đã tắt thở, vội nói: gì rồi!”
Tuy rằng trận nắm chắc phần thắng, tôi ai nhìn thấy kinh rét run.
Không thể thật đúng trưởng lão nghề phong thuỷ!
“Trái hắn đã bị hủy, đã u/y nữa!”
Tống bột nếp ra, rải lên thân thể Dương phút chốc, ngọn lửa bốc lên.
“Phừng!”
Nhìn th* th/ể bị th/iêu rụi, quanh quay về yên lặng.
Xung quanh toả mùi đống tro Hạ nhịn nôn mửa, đây rất nhiều người chịu mùi hôi thối đồng loạt ngoài.
Cuối tôi, và Cao Phi. Ba người nhìn ch/áy đen trước mặt.
“Giám đã gặp!” mở lời đầu tiên.
Cao “Đâu đơn giản lâu, chín năm rồi đấy nhỉ?”
“Ha ha, thay đổi gì!”
Xem Cao Phi, hơn dựa vào hẳn đã từ lâu.
“Không ngờ tên Cương chỗ anh, coi nhau.”
Tống đột nhiên ánh mắt trở sắc bén, gắt gao nhìn chằm Cao Phi: nhìn gì khác xưa, sao đặt kia?”
“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, tôi gần người ch//ết, người tự nhiên nhiều thôi.”
“Đúng rồi!” đột nhiên nhớ chuyện, lên tiếng hỏi: “Những th//i mất tích đâu? mới thấy x//ương thôi.”
Cao kịp phản ứng lại, lập tức phân phó cho viên: “Các người th//i khác đi!”
Những th//i nào chưa ăn yên.
“Thuật khống Cương đã nghe hỏi.
“Cũng nghe chưa thấy bao giờ.”
“Thuật khống bắt từ tộc cản Tương Tây, nó lưu truyền, cho đã triển tận Cương.”
Đúng lúc đột nhiên người hô lên: th//i rồi!”
“Vậy sao? đâu thế?”
“Ở khu phía Bắc!”
Sau tôi vội vàng về toàn th//i đặt phương khác nhau, càng quái hơn mí mắt họ bị đi!
“Cái do tên làm hay không?”
“C/ắt mí mắt, Cương tin đồn về vu thuật tôi chưa bao nhìn thấy phương pháp mí đầu.
Cao lúc chút khó chịu, cau mày: này... tôi giải thích nào người thân họ đây?"
“Quên dù sao th//i đã thấy. gì đặc thì rút lui!”
“Đúng rồi, Lam Lâm xem x/=á/c tên ch/áy xong chưa?”
Sau Lam Lâm x/á/c nhận th//i tên đã bị ch/áy rụi, cần giao cho viên xử lý.
Tôi dự định trở về đoàn người nhìn mọi chuyện, tôi thấy chút quặc, cho hỏi Cao mấy vấn đề.
Thấy đã về, tôi nán nơi Cao dường nhận tôi chuyện nói: “Ngô cậu thắc mắc chuyện gì à?”
Tôi quay đầu nhìn ta, hít hơi thật sâu: “Tôi nghe phía Bắc rất nặng, hàng năm trời thể tới, thể Sát hay không?”
(Sát: q/uỷ, linh h/ồn hình từ oán h/ận, thông bí pháp luyện Sát.)
Cao sửng sốt, nheo mắt hỏi: “Ngô cậu vậy ý gì? Lo nơi tôi quá nặng sẽ xuất Sát sao?”
“Tôi đây hơn hai năm, mưa thuận gió hoà, cậu lo lắng thừa rồi.”
“Nói vậy, đưa đây, quá thịnh, nếu món áp khó an không!”
Cao cười tiếng: “Thì nãy cậu thấy vật Sát tôi đúng không?”
Tôi gật “Tôi người phong thủy, cơ hội tập thì tranh thủ nhiều hơn chút, vọng bỏ cho.”
“Ha ha, vậy tốt!”
Dứt lời, Cao dẫn tôi vào phòng làm việc, từ kệ sách giống người phụ nữ!
“Đây là?”
Tôi cầm lên ngắm nghía, người phụ nữ mặc quần áo thời dân quốc, điêu tinh quan thể nhận ra, mắt.
“Đây điêu từ x//ương người, nữ thần mắt!”
Ông xong, tôi lập tức nheo mắt lại, theo bản năng hít sâu hơi: “Nữ thần mắt?”
“Đúng vậy, đây vật Sát, xươ/ng người điêu thành!”
Đây lần đầu tôi nhìn thấy loại thủ pháp Sát vậy, quả thật nó đã giúp tôi mở mang tầm mắt.
“Bức thể xem đồ cổ, bắt từ thời dân quốc, năm người thợ thủ công làm tổng bốn cái.”
“Mỗi điêu động thật, hoàn mỹ, nữ thiếu mắt, khiếm các phận khác.”
“Vậy thể thấy à?”
Cao “Thời dân quốc đã vậy, tôi may mắn lưu lạc nơi nào.”
“Có lời đồn, bốn nữ thần tạc từ xươ/ng quai xanh bốn người phụ nữ thuần Dương, khi bốn tập hợp nhau, ngọn lửa Dương sẽ xuất hiện!”
Cao nói: “Nếu tôi thực gom đủ bốn rằng toàn sẽ đóng cửa rồi!”
Sau hai tôi phòng làm trò chuyện rất lâu. Cao kể cho tôi nghe chuyện về tuổi trẻ ta. Tuy nhiên, tôi cảm thấy lời Cao ẩn chứa gì đó.
Ông sao người nhiều vậy. Thứ nhất vì đây lễ, hàng tiếp xúc tích tụ khó tránh khỏi.
Thứ hai, vào tháng âm, năm người thuần cơ thể vốn đã hơn người bình thường rất nhiều.
Về phần chân lạnh băng, do rất kén ăn, cho hấp thụ đủ chất dưỡng.
Sau khi sơ về Cao Phi, tôi nhìn bầu trời, thấy đã vạng tối đây nữa. khi tạm xong, tôi bắt taxi quay trở về phố.