Cuối cùng tôi cũng được ăn cơm Chu Luật nấu.
Không đ/ộc, không hại, cũng chẳng có mùi vị.
Tôi: "Một đại tổng tài to x/á/c thế này mà không m/ua nổi muối sao?"
Chu Luật hắng giọng: "Em tiêu hao quá độ, tốt nhất nên ăn thanh đạm."
Cũng được.
Ăn xong tôi lập tức thương ước với hắn ba điều:
"Anh không được hạn chế tự do thân thể tôi, tôi phải về nhà ở."
"Đợi thêm thời gian." Chu Luật liếc nhìn tôi, "Sao ngày nào cũng đòi về nhà ngoại thế?"
"Nhà ngoại gì chứ? Tôi với anh có liên quan gì đâu?"
Chu Luật thong thả uống trà: "Ừ, bạn cùng giường thuần khiết, không lẫn chút tình cảm phức tạp."
Ôi trời.
Còn âm dương hơn cả bát quái đồ.
"Gh/ét anh ch*t đi!"
Chu Luật thấy tôi định ôm bát chạy đi, liền nắm cổ tay tôi mềm giọng: "Đi đâu?"
"Không muốn nhìn thấy anh."
"Được, anh sai rồi." Chu Luật chăm chú nhìn tôi nói, vẻ mặt thành khẩn.
Cái gì cơ?
Sai cái gì? Sai chỗ nào?
Tôi nghe nhầm sao?
Chu Luật cũng biết xin lỗi?
Đúng là cơm này có đ/ộc.
"Chu Luật, anh bỏ đ/ộc vào cơm rồi đúng không? Sao tôi thấy hoa mắt thế này?"
Chu Luật xoay người tôi lại, áp sát hôn lên khóe môi tôi, ánh mắt dịu dàng tràn ra như nước: "Thỏ Bảo Bối, không phải ảo giác đâu."
"To gan!" Tôi kinh hãi đ/á hắn ngã khỏi ghế, "Thứ ô uế gì vậy? Mau ra khỏi người Chu Luật!"
Chu Luật mặt đen như bồ hóng, nghiến răng: "Đường Khê!"
Được rồi, trừ tà thành công.