Dù được thả vô tội, phụ thân đã cao tuổi, không chịu nổi khổ sở.
Hoàng thượng để tỏ lòng áy náy, sắp xếp cho ta ở biên cương một chức quan hư danh nhưng không thực quyền, mỹ danh rằng Trấn Viễn đại tướng quân nhiều năm lao khổ có công, nay để gia đình ta hưởng thanh phúc.
Nghĩ cũng biết lại là chủ ý của Hữu tướng.
Trước ngày chúng ta rời đi, hoàng cung bày yến, Hoàng thượng bệ/nh nặng không dậy nổi, Thái tử sắp xếp tất cả.
Trong cung yến ta lại gặp Bùi Chiếu, bên cạnh hắn là Ôn Tịch Niệm.
Ôn Tịch Niệm thuận hậu đi theo sau hắn, dọn thức ăn rót rư/ợu, hiển nhiên như hình tượng Thái tử phi.
Những việc đó ta chưa từng làm, ta càng nhìn càng thấy không vui.
Người bên cạnh cũng để ý, họ thì thầm bàn tán: "Vẫn là con gái của Ôn Ngự sử xứng với Thái tử điện hạ hơn. Người con gái của Tần tướng quân trước đây, dữ dội thì thừa mà nhu thuận chẳng đủ. Lần trước ta thấy toàn là Thái tử đi sau nàng, dọn thức ăn rót rư/ợu cho nàng."
"Ngươi nói ít thôi, huynh trưởng nàng người ta đang ngồi kế bên kìa! Nhưng nghe nói Thái tử sợ bị liên lụy nên mới hòa ly với con gái Tần tướng quân, người ta vẫn là minh triết bảo thân mới trọng yếu."
Ta nghe mà hỏa khí bốc lên, thậm chí muốn rút gươm c/ắt lưỡi mấy kẻ nhiều chuyện đó.
Bùi Chiếu không phải minh triết bảo thân, là ta muốn hòa ly!
Nhưng giờ ta còn có lập trường gì?
Ta cố gắng không nghĩ về họ nữa, ta với Bùi Chiếu như hai con thuyền ngược chiều, giao nhau thoáng chốc rồi mỗi người đi đường riêng, quá khứ giao duyên chẳng để lại dấu vết.
Thái tử nâng rư/ợu mời ta, toàn nói lời xã giao, ta cũng từng câu đối đáp xã giao.
Chẳng ai biết chúng ta từng có quá khứ như thế nào.
Bữa cung yến đó, ta mơ màng, lúc ra về, ta gọi Bùi Chiếu lại.
"Đa tạ Thái tử c/ứu giúp gia phụ."
Bùi Chiếu hơi ngạc nhiên nhìn ta, hắn mỉm cười nhạt: "Chuyện nhỏ thôi, lần này về biên cương, dọc đường bảo trọng."
Trước đây bao lời thân mật ám muội, chỉ còn lại một tiếng "bảo trọng".
Ta gật đầu.
Đều là do ta tự chuốc lấy.
Về nhà ta liền mượn rư/ợu giải sầu, trở về biên cương rồi, những chuyện đi/ên rồ kia có liên quan gì đến ta.
Không biết uống mấy vò rồi, Ngọc Tâm rốt cuộc không nhịn được nữa: "Huynh đi/ên rồi sao? Cung yến uống xong về còn uống nữa! Tần Chiêu Anh, thời gian này huynh rất không đúng! Huynh thất tình rồi sao?"
Ta bực tức đẩy nàng ra: "Muội mới thất tình, đưa rư/ợu cho ta!"