Sau khi trăn trở hồi lâu, ta quyết định ăn bớt lời.
"Phu quân, người rốt cuộc đã tới!" Ta bước những bước ngắn chạy đến, đưa tay cho hắn xem, giọng ủy khuất: "Thanh đ/ao ấy nặng quá, người xem này, tay ta đều đỏ cả rồi."
Trong không gian tĩnh lặng, huynh trưởng hít sâu một hơi, ngoảnh đầu nhìn về dãy núi xa. Sau lưng, Yết Luật Tề cũng run giọng m/ắng: "Ngươi!"
Lời vừa thốt, ánh mắt Tiêu Vân Tễ đã vượt qua bờ vai ta, lạnh lùng đóng băng nơi hắn.
"Còn đứng đờ ra đó làm gì?"
Đám cấm vệ quân chợt tỉnh ngộ, lập tức xông lên trói gô những kẻ ấy thành bó củi. Có tên lanh mắt, thẳng tay nhét miếng vải rá/ch vào miệng Yết Luật Tề, khiến hắn chỉ còn biết trợn mắt nhìn ta.
Ta nào còn tâm trí để ý tới hắn?
Cảnh tượng lúc nãy, Tiêu Vân Tễ trông thấy bao nhiêu? Những lời ta nói, hắn nghe được mấy câu?
"Phu quân, vừa rồi chỉ là nhất thời tình thế bức bách..."
Chưa dứt lời, phía sau lại có vị lão phu nhân bước tới.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Chính là vị lúc nãy lo lắng cho ta. Điều then chốt... Triệu Đường Ngọc vì sao còn dìu bà ta?
"Người đừng lo, A Nguyệt vẫn bình an vô sự."
Xèo...
Ta vô tình c/ứu được Thái Hậu?
Thái Hậu vẫn chưa yên lòng, có lẽ tới muộn nên không thấy sự tình lúc nãy, quay sang nói với Tiêu Vân Tễ:
"Vân Tễ, ngươi phải chăm sóc tốt cho phu nhân. Nãy nàng còn khóc lóc, thật đáng thương."
Tiêu Vân Tễ khẽ dừng, gật đầu: "Thái Hậu nói phải. A Nguyệt vốn yếu đuối, hôm nay quả thực bị kinh hãi."
Thật lòng mà nói, sau khi hắn thốt câu ấy, những người khác trong tràng sợ hãi còn hơn.
Triệu Đường Ngọc nhìn ta, lại nhìn huynh trưởng, ngập ngừng không nói.
Tiêu Vân Tễ không cho nàng cơ hội mở lời, nắm ch/ặt tay ta, giọng ôn nhu: "Tay còn đ/au không?"
Ta vội vàng gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Vân Tễ lóe lên nụ cười, tay nâng chiếc trâm hồng ngọc quen thuộc, cẩn thận vén mái tóc rối của ta.
"Vậy... chúng ta về nhà nhé?"
Ta đờ đẫn tại chỗ.
Mãi đến khi trở về An Quốc công phủ, ta vẫn không nói nửa lời.
Tiêu Vân Tễ lấy ra lọ th/uốc: "Lại đây bôi th/uốc."
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Tiêu Vân Tễ khẽ cười, thản nhiên nói:
"Dạo trước đã điều tra được Yết Luật Tề có động tĩnh, liền sớm giăng lưới.
"Huynh trưởng cũng biết?"
"Kế hoạch này có một nửa là do hắn tham gia."
"......"
Hóa ra mưu lược của các ngươi đều dùng lên đầu ta? Các ngươi tự nghĩ xem có hợp lý không?
Nhưng đây chưa phải điều trọng yếu nhất.
Ta hít sâu: "Vậy... ngươi từ lúc nào biết ta chính là ta?"