Tôi không muốn thừa nhận kiếp trước mình sống quá thảm thương.
Trước năm 10 tuổi, khi chưa phân hóa, tôi cũng từng là một đứa trẻ ngây thơ hoạt bát.
Bố mẹ vẫn chưa có ý thiên vị.
Qu/an h/ệ giữa tôi và anh trai Thẩm Dục cũng khá hòa thuận.
Hồi nhỏ, trò tôi thích nhất là chơi "đổi vai" cùng Thẩm Dục.
Hai anh em tôi sở hữu ngoại hình giống nhau như đúc.
Ngoài bố mẹ, hầu như không ai phân biệt được chính x/á/c ai là ai.
Mỗi lần tôi bắt chước Thẩm Dục đều dễ dàng qua mặt được người khác.
Cho đến khi chúng tôi phân hóa, từ đó về sau không còn ai nhầm lẫn giữa tôi và Thẩm Dục nữa.
Bởi tôi phân hóa thành Beta tầm thường, còn Thẩm Dục lại trở thành Omega.
Có lẽ từ giây phút chào đời, số phận đã định trước tôi mãi thua kém Thẩm Dục.
Từ đó, cuộc đời hai chúng tôi hoàn toàn khác biệt.
Hồi nhỏ tôi không hiểu, tại sao đột nhiên bố mẹ chán gh/ét tôi.
Với Thẩm Dục thì vẫn hết mực cưng chiều.
Tôi cố gắng khóc lóc ăn vạ để thu hút sự chú ý.
Nhưng bố mẹ chỉ thấy tôi phiền:
"Lớn đùng rồi mà suốt ngày khóc lóc!"
"Sao không học theo anh Dục của con ấy? Thằng bé ngoan ngoãn đáng yêu thế kia!"
Trong mắt người ngoài, Thẩm Dục ôn hòa lễ độ, thanh tú tuấn nhã.
Còn tôi trở thành đứa trẻ hỗn láo hư hỏng trong lời đồn.
Những lời chê bai vô căn cứ dành cho tôi đều được bố mẹ mặc nhiên thừa nhận, cho rằng họ dạy dỗ không đến nơi.
Tôi chỉ muốn cười, họ đã dạy dỗ tôi được cái gì chứ?
Trong mắt họ chỉ có mỗi Thẩm Dục mà thôi.