Tại sao chứ? Sao lúc nào tôi cũng gặp xui xẻo thế này?
Hồi nhỏ bị bố mẹ bỏ rơi, bà viện trưởng chăm sóc tôi ở trại mồ côi cũng qu/a đ/ời. Vật lộn mãi mới thi đậu đại học, lại bị lũ đòi n/ợ đi/ên cuồ/ng bám theo, cứ khăng khăng đòi 'n/ợ bố trả bằng thân con'.
Bố tôi là tay c/ờ b/ạc n/ợ chúng cả đống tiền. Không trả được, chúng ngày ngày đến vây trước cổng trường tôi. Lũ khốn!
Tôi làm gì có bố? Mười tám năm trời biến mất không một dấu vết, giờ ông ta n/ợ nần, sắp bị đ/á/nh ch*t mới nhớ ra mình có đứa con trai.
Nhờ công lũ giang hồ này mà suốt đại học chẳng ai dám kết thân với tôi. Sợ vướng phải phiền phức.
Sau này gặp Phí Độ. Hắn kéo tôi ra khỏi vũng lầy, đối xử tử tế, còn nói thích tôi. Tôi tưởng cuối cùng mình cũng đạp phải cục phân chó may mắn, đã có một mái nhà.
Kết quả là cái tình tiết trời đ/á/nh kia lại xuất hiện. Được, tôi không động lòng nữa thì được chứ gì? Cứ ngoan ngoãn làm chim hoàng yến, không dám mong cầu điều gì ngoài phận sự.
Nhưng cái kịch bản mà tôi tưởng tượng lại chẳng xảy ra! Ngay khi tôi buông bỏ mọi chấp niệm, tưởng chừng mọi chuyện đã ổn định, chủ động đáp lại tình cảm của Phí Độ, trao trọn trái tim mình cho người ấy... thì Quý Nghiễn Sơ lại nhảy ra!
Cho người ta hy vọng rồi lại đ/á một cước đẩy xuống hố bùn, vui lắm hả?